Cả hai đi ra cửa thấy ba người Võ, Đinh, Thích đứng đợi bên ngoài, Chế Vân liền xua
tay nói “Sao các ngươi còn ở đây? Bọn ta phải ra vườn hoa, các ngươi
không cần đi theo đâu!” Nói rồi chụp lấy tay Lê Hiểu Bình chạy mau ra
đại sảnh. Ba người Võ, Đinh, Thích không nói không rằng chỉ trố mắt nhìn theo, đám thị nữ hầu hạ bên cạnh Chế Vân thấy hai người chạy mau thì sợ hãi đuổi theo nhưng làm sao kịp, khi Chế Vân và Lê hiểu Bình đã gia
tăng cước bộ chạy mau chỉ trong chớp mắt đã không thấy đâu nữa rồi.
Chế Vân cùng Lê Hiểu Bình ra đến khu vườn hoa rộng nằm phía tây phủ, đi qua cầu đá bắt ngang một con súi nhỏ nước róc rách trong suốt, bên
dưới đầy cá bơi lội, hai bờ liễu tùng rợp bóng, chim hót ríu rít trên
cành, mặt nước tỉnh lặng, lá trôi theo làn gió nhẹ, cảnh đẹp thầm lặng
tỉnh lặng thật khiến lòng người xôn sang. Một nam một nữ trong tuổi đôi
mươi, một trước một sau tung tăng chạy nhảy vô cùng vui vẻ.
Chế Vân tay hái hoa, miệng cười tíu tít, nàng còn trong tuổi đồi
mươi tính khí hãy còn trẻ con, đùa nghịch không biết chán, thấy Lê Hiểu
Bình vui vẻ phía sau thì cất tiếng hát.
“Mùa đã thức. Xaranai đã véo von từ cõi xa xăm gọi bừng mặt trời
ngái ngủ. Gọi lùi bước Yang toan đi. Gọi giật hồn tha ma lảng vảng. Gọi
ầm ầm tapuk bhaw. Gọi phụt mạch nước ngầm trên mảnh vườn bén liếc, gót
chân thô. Mùa đã thức. Gọi về vạn bước tha hương. Dọi vào nghìn trùng xó xỉnh:âm u, bẩn thỉu, nhọc nhằn, ti tiện. Về đi nàng! Won Kate, tamia
tadik. Làm duyên con gái. Đội chiếc buk xưa. Dong đưa hanrak. Về đi
nàng! Khô hanh mùi nắng. Khát gầy mùi mưa. Mặn nồng mùi biển. thôi miên
chàng về lại…đợi mùa.”*
Nàng vừa hát bài đồng dao, vừa tươi cười duyên dáng Lê Hiểu Bình không khỏi bị mê hoặc ngắm nhìn; Ngàn tiên cảnh há đẹp bằng, ngàn vạn tiếng đàn ca há bằng tiếng hát ngất trời từ miệng nàng.
Trước đến giờ nàng chưa lần nào thấy vui như vậy. Vốn sống trong tẩm cung, người hầu người hạ, mọi việc trong mắt nàng đều cảm thấy khó chịu buồn chán. Tính khí ngỗ ngược ngây thơ của nàng làm sao chịu được, nàng xin phụ hoàng bái trấn chủ Âm Môn làm sư gia học võ, tính khí nghịch
ngợm chỉ ham vui được tự do ngoài đợi làm sao kìm hảm được, tự khắc lão
Ma cũng không quản được. Từ phụ hoàng, mẫu hậu đến các ca ca, thái tử
phải nhún nhường nàng mấy phần, trấn chủ Ma Lang Nha nổi tiếng là kẻ tàn độc ác bá mà phải chiều nàng rất nhiều. Việc gì đối với nàng cũng dễ
dàng có được thành thử chẳng lấy làm vui, nhưng lần này nàng giải hòa
với Lê Hiểu Bình thấy đó rất vui vẻ làm sao giữ được tình cảm.
Lê Hiểu Bình thỏa thích nhìn Chế Vân ca hát, nhún nhảy vui vẻ chợt nàng quay lại hỏi “Ngươi có thích nơi này không?”
Lê Hiểu Bình gật đầu, Chế Vân bước đến nắm lấy tay gã kéo chạy đi.
Nàng chỉ bóng liễu trên hồ, bên dưới đàn cá tung tăng đớp bóng, nàng
cùng gã thả lá cỏ trêu vui chúng. Cả hai lại tung tăng trong vườn trái
mùa, đầy loại cam quýt chín đỏ trĩu cành, chim hót ríu rít dưới tán lá,
làm sao cặp tình nhân khỏi động lòng yêu thương.
Hai người tương tư vui vẻ thì nghe phía trước có tiếng người nói
chuyện đang đến gần, thì nghịch ngợm nấp kín nhìn xem. Thấy một tên công tử ăn mặc sang trọng đi đầu, chính là Chế Tống, theo sau còn có bốn
người ăn mặc rách rưới, lượm thượm, người đi bên cạnh Chế Tống chính là
Đạt Thanh hắn cũng ăn mặc theo lối rách rưới, đầu tóc rối bù quả nhiên
rất khó nhận ra. Phía sau là ba lão già, ai cũng biết chính là Lão Lâm
Ngạc bắc sứ và Lều Tế Bân tây sứ, lão già còn lại đương nhiên chính là
Trần Hưng Lễ, hắn vốn biết trong phủ rất nhiều người có thể nhận ra mình nên đã cải trang thêm một bộ râu dài, đầu tóc bới tung lên, tay cầm một cây gậy nhỏ đến như hai người Lê Hiểu Bình và Chế Vân vốn đã biết hắn
rất rõ cũng không thể nào nhận ra được.
Cả bọn vừa vội vàng, vừa lén la lén lục âm thầm đi ra sau khu vườn,
vừa đi vừa quan sát đề phòng. Chế Vân tính khí hiếu kỳ thấy lạ cũng
không kiềm được hồi hợp muốn biết chuyện liền đưa mắt nhìn Lê Hiểu Bình, hai người khẽ gật đầu, bật một tiếng cười lẻn đi theo sau.
Chế Tống đưa bốn người ra một ngôi miếu thờ, xung quanh có bốn ngọn
tháp xây theo thế Đông, Nam, Tây, Bắc, án ngữ mỗi cửa tháp là hai con sư tử gạch nung đỏ rực. Ở giữa ngọn tháp là một tượng phật Giava nghìn
tay, nghìn mắt, đặt trên một cái bục đá, trong dáng vẻ vô cùng linh
thiên cấm kỵ.
Chế Tống nói với Đạt Thanh “Huynh cùng ba gã này tạm thời ẩn nấp ở
miếu thờ này đợi đến tối hãy ra. Ở đây rất ít người qua lại ngoài mấy vị nữ tế ghé đến vào ngày lễ tế, còn không rất vắng người đến đây. Huynh
hãy cẩn thận thấy có người lập tức ẩn thân chớ khinh xuất, nếu có tín
hiệu của của đệ thì mới xuất hiện hiểu rõ chưa! Nếu phụ thân mà biết
chuyện này hẳn không tránh được tội đâu.”
Đạt Thanh cười hề hề nói “Ta rõ rồi, đệ đừng lo xa quá!”
Ba người Lâm, Lều, Trần không quan tâm đến những lời hai người nói,
đi loanh quanh tò mò xem xét vẻ rất thích thú, Lão Lâm Ngạc sờ đầu con
sư tử cười hề hề nói “Còn quỷ gì thế này, cẩu huyết không ra cẩu, hồng
hổ không ra hổ, kỳ lân thì lại càng không giống!”
Chế Tống nghe ra tái sẩm mặt mày, quát “Đây là nơi thờ tự linh
thiên, lão già trớ vô thượng vô pháp, câm miệng ngay đi!” Nói rồi rảo
bước đi nhanh về phía lối cũ.
Đạt Thanh cao giọng nói “Làm gì mà ra vẻ khẩn cấp nghiêm trọng như
thế, hà hà cuối cùng ta cũng mãn nguyện rồi!” Nói rồi đi quanh bức tượng đặt ở giữa vô cùng phởn chí.
Chế Vân khẽ nói với Lê Hiểu Bình “Bọn chúng làm việc lén la lén lúc hẳn là việc chẳng tốt lành gì rồi!”
Lê Hiểu Bình gật đầu nói “Đúng vậy, trong họ đang có ý định gì đó!”
Chế Vân bật cười nói “Ta và ngươi ra ngoài dọa chúng một phen xem sao.”
Lê Hiểu Bình không thích mấy chuyện đó, lắc đầu không ưng thuận
nhưng sao kịp nữa, Chế Vân đã kéo tuột gã ra ngoài bước nhanh về phía
Đạt Thanh.
Đạt Thanh đang hưng phấn khi lọt được vào trong phủ, đầu óc còn đang tính kế sách cho tối nay nào ngờ thấy hai người xuất hiện đột ngột chạy về phía mình, kinh tâm động phách định thần bỏ trốn, thì Chế Vân đã cất giọng quát lớn “Nhà ngươi là ai? Sao lại đến đây!”
Đạt Thanh thấy không xong đành đứng im, đưa mắt nhìn lên thấy một
thiếu nữ xinh đẹp trong trang phục hoàng thất. Hắn có biết tên tiểu đệ
của mình có vài người em họ hàng trong hoàng cung, nghĩ rằng hẳn nhiên
đây chắc là họ thì thấy yên tâm. Tình khí háu sắc thói thường bỗng bộc
phát thầm nhũ “Gã tiểu đệ của mình giỏi lắm có người đẹp thế này trong
phủ hẳn nhiên là không muốn cho mình biết rồi, thật là khốn nạn quá!”
Nghĩ vậy bật cười hề hề bước đến cao giọng nói “Ta là huynh đệ với Chế
Tống, không biết cô nương là ai?”
Chế Vân nghe hắn nói vẻ mặt lại mấy phần cợt nhã, thì trong lòng
cũng hiểu được hai ba phần phì cười nói “Ta là ai ngươi có tư cách hỏi
ta hay sao!”
Đạt Thanh đảo mắt nhìn nàng một vòng, không sao cầm lòng được liền
nói “Ta là Đạt Thanh đại công tử nhà họ Đạt giàu nhất Châu thành, thanh
thế không ai là không biết. Tiểu đệ Chế Tống cũng phải nể ta tám chín
phần, hẳn nhiên cô nương không nên khi dể ta như vậy được! Cô nương tên
họ là gì? Phải chăng là người họ hàng xa của Chế đệ của ta!”
Chế Vân nghe hắn nói đâm bực, mặt sẩm lại mắng “Ngươi không sợ ta móc mắt hay sao, dám vô lễ nhìn chằm chằm lấy ta!”
Lê Hiểu Bình đứng phía sau cũng không thích Đạt Thanh chút nào, đã
có ý muốn vung chân động thủ nhưng thấy Chế Vân đã có ý động thủ trước
thì đứng im quan sát.
Đạt Thanh nghe vậy khoái trá, hứ dài một tiếng nói “Khá, khá lắm,
bản công tử ta thích nhất là loại người đanh đá. Có tính cách. Xem ra
bội phần càng thêm xinh đẹp ha ha…ta…!!!”
Chế Vân chớp mặt đã vung tay, hai ngón chọc thẳng vào nhiếp ảnh, Đạt Thanh làm sao tránh kịp hú dài một tiếng, hai mắt đã như mù. Nàng lại
thuận chân đá hắn mấy cái té lăn quay xuống đất rên rỉ, miệng liên tục
xin tha mạng.
“Chừa này, chừa này!” Chế Vân vừa đánh vừa mắng thấy hắn khóc lóc
đau đớn mới không đánh nữa. Đạt Thanh mãi mới mở mắt ra được lờ mờ nói
“Xin cô nương tha mang cho, tại hạ không dám đắc tội nữa!”
Chế Vân hừ lạnh một tiếng mắng “Ngươi dám gọi ta là cô nương này cô
nương nọ hay sao. Ta đường đường là công chúa điện hạ, tên ty tiện ngươi lại dám loạn ngôn, tội đáng bị chém đầu lắm!”
Đạt Thanh nghe ra thì thất kinh, mếu máo khóc lóc dập đầu như tế sao nói “Hạ dân có mắt không tròng, mong công chúa đại hà xá tội tha cho
cái mạng hạ dân!” Lời hắn lập đi lập lại đương nhiên đập vào tai Trần
Hưng Lễ cùng hai người Lâm Ngạc và Lều Tế Bân. Cả ba đưa mắt nhìn ra tất nhiên là nhận ngay ra đó chính là Chế Vân, còn gã thiếu niên kia đích
thực là Lê Hiểu Bình.
Lão Lâm Ngạc hú một tiếng nói “Ái chà, tên đánh ngươi trọng thương kia phải không? Chính hắn rồi. Ta nhận ra hắn ngay mà!”
Lều Tế Bân cũng gật gù đầu nói “Đúng là tên tiểu tử đó rồi!”
Lão Lâm Ngạc đưa mắt nhìn Trần Hưng Lễ thấy hắn cũng gật đầu thì bật cười hề hề liền nhún người nhảy ra khỏi chỗ nấp, một chảo chụp xuống
đầu Lê Hiểu Bình.
Đạt Thanh cùng Chế Vân giật mình khi thấy có người xông ra, cước pháp vô cùng mau lẹ thì đều nhảy sang một bên. Lê Hiểu Bình đang vui vẻ nhìn tên Đạt Thanh bị Chế Vân dạy cho một bài học, thình lình thấy người
vung chảo chụp xuống đầu mình không sao tránh kịp chỉ vung tay hất ra.
Lão Lâm vốn không thèm để tâm đến võ công của gã, đương nhiên bị cái gạt tay không khỏi động tâm thất kinh. Thấy Lê Hiểu Bình tránh được một
chảo của mình thì cười nói “Khá khen cho tiểu tử ngươi tuổi trẻ mà đã có công lực không tệ!” Lão vừa nói dứt lời đã vung liền bốn mươi quyền
pháp trong Hàn Thạch Chưởng đánh tời liên hồi, lần này vận lực rất lớn.
Hàn Thạch Chưởng của lão đã danh trấn thiên hạ trên đời mấy ai dám
khinh nhờn, chưởng lực chụp tới Lê Hiểu Bình. Gã vừa né chảo thủ chụp
xuống, lại thấy chưởng lực chưa tới mà kình lực thổi đến mặt mày nóng
rát, hơi thở nặng nề.
Trong lúc nguy kịch Lê Hiểu Bình vận kình vung chưởng đánh ra, Lâm
Ngạc thu chưởng, chưởng mới lại đập tới. Lê Hiểu Bình cũng như vậy, thu
chưởng lại vung chưởng cứ lần lượt tung ra mười mấy chưởng trong Phong
Liên Thần Chưởng. Lâm Ngạc tuổi đã thất thập đương nhiên trận mạc đầy
người, võ công trên giang hồ thuần túy đã rành rõ, làm sao không nhân ra chiêu pháp của Lê Hiểu Bình cho được. Lão ban đầu vừa đánh vừa phòng,
qua mấy chục chiêu liền với Lê Hiểu Bình, thấy gã thủy chung không thay
đổi chiêu pháp chỉ một mực dùng nội lực tung chưởng. Quả nhiên nội lực
của Lê Hiểu Bình rất lớn, chưởng lực rất lợi hại, gã lại đạt đến tầng
thứ tư Hợp Phong Thần Khí đương nhiên khí thế phóng ra vô cùng mãnh liệt mà không có chút suy giảm, nội lực cạn kiệt. Tuy lão Lâm Ngạc biết thế
pháp, chiêu thức của gã rành rõ nhưng cũng không thể xem thường. Lão
chay quanh Lê Hiểu Bình thăm dò, đương nhiên hai bên trong chớp mắt đã
qua lại hơn mấy chục chiêu.
Lão thân là tiền bối từ xưa đến giờ giao thủ chưa qua mười chiêu đã
hạ thủ một tên, nay với gã tiểu tử đầu còn bưng máu đã qua lại với lão
gần mấy chục chiêu thì tính ngạo mạng, mặt mũi biết để đâu. Nhưng trong
lòng cũng ngấm ngầm khen ngợi Lê Hiểu Bình nội lực thâm hậu, lão bật
cười hà hà nói “Tên tiểu tử ngươi quả có khí khái lắm, đáng để ta đùa
chơi với ngươi một trận.” Lời lẽ này đương nhiên không phải dành cho Lê
Hiểu Bình mà chỉ để lão huynh Lều Tế Bân nghe ra, đương nhiên sẽ nghĩ
lão đang trêu đùa Lê Hiểu Bình chứ thật tâm không phải đánh thật, hòng
qua mắt che đi cái thẹn của mình, nhỡ sau này bị lão nhận ra trêu đùa
thì mất mặt lắm.
chú thích: đồng dao của người chăm, còn đang tìm hiểu thêm.