Cả bốn người từ chối mãi nhưng không làm sao chối được, vốn cả bốn người
đi đường xa đã rất mệt mỏi, Mạc Thế Trung ép nài mãi không sao chối được đành lên phòng ăn qua loa ít cơm trắng cho đỡ đói rồi ngủ một giấc.
Lê Hiểu Bình nằm mãi không chớp mắt, bước ra ngoài, thấy đám người tiêu
cục không ai là nghĩ ngơi, người thì băng bó thương tích, người khỏe
mạnh thì lo dọn dẹp lại phòng quán. Thấy Lê Hiểu Bình, Mạc Thế Trung
trước đó thấy gã chỉ một chưởng mà đã đánh bại được Cô Bà Bà trong lòng
rất cảm phục, tính cách lão vốn rất nghiêm khắc không phải là người dễ
dãi gì nhưng với gã có chút cảm mến liền cười hỏi.
“Vị thiếu hiệp ra đây, chắc là bọn ta làm ồn không ngủ được phải không?”
Lê Hiểu Bình lắc đầu nói “Vãn bối không thấy buồn ngủ, chỉ là tiêu
cục bận bịu như thế này thì ngày mai làm sao có thể lên đường được!”
Mạc Thế Trung lắc đầu nói “Bọn ta sẽ hoãn chuyến đi vài hôm, để lo
hậu tán những người chết, sau phải sửa sang lại nhà cửa cho chủ khách
quán đâu thể để mặc như vậy mà đi ngay được, hừ, Mạc Tiêu Cục trải qua
sóng gió lớn cũng may nhờ Lê thiếu hiệp, nghĩa hiệp tương trợ, nếu không Mạc Tiêu Cục xem như không vận xong chuyến tiêu này đến Thăng Long
rồi!”
Lê Hiểu Bình nghe vậy thì thở dài nói “Đường xá hãy còn rất dài khổ cho lão tiền bối rồi!”
Mạc Thế Trung cười hà hà nói “Ta tuy già nhưng không đến nổi là vô dụng!”
Cả hai đang nói chuyện thì chủ khách quán mang cơm ra, lão mời Lê Hiểu Bình đến ăn cùng, gã vui vẻ nhận lời.
***
Nhắc đến chuyện, Cô Bà Bà chạy ra ngoài khách quán được hơn hai dặm
thì thổ huyết, cả bọn phải đến một khu rừng gần đó nghỉ ngơi, vận công
trị thương. Đám đệ tử Thiên Âm Sơn quay quanh lão mắt không dám rời. Một nữ đệ tử hừ lạnh nói “Hắn ta là người của Ẩn Nam, chúng ta quyết tính
sổ chuyện này trả thù cho sư phụ!”
Một người khác lên tiếng “Đúng Vậy! Gã ta tên là Lê Hiểu Bình, ta nghe rõ gã xưng tên như vậy.”
Người kia gật đầu nói “Đúng là hắn!”
Cả bọn nữ đệ tử Thiên Âm Sơn cùng đồng thanh nói “Trả thù cho sư phụ!”
Hai nữ đệ tử từ trong rừng đi ra mang theo củi khô, thêm củi vào bếp lửa. Lửa cháy bừng lên sáng rực cả một khoảng khu rừng. Lúc này Cô Bà
Bà đã vân công được hơn một canh giờ, thấy hơi thở trở lại bình thường,
thu tay lại thì ho khan mấy tiếng, đám đệ tử lo lắng chạy đến đỡ lão hỏi “Sư phụ! Sư phụ không sao cả chứ?”
Cô Bà Bà xua tay thở dài nói “Không sao, các ngươi lui lại cả đi!”
Vừa rồi những lời nói của đám đệ tử bà ta nghe hết cả, lúc này hít sâu
một hơi mới nói.
“Các ngươi không được nói sằng nói bậy, không được có ý gây thù địch với phiệt trấn Ẩn Nam, vốn trước giờ Ẩn Nam là nghĩa sĩ thiên hạ, danh
bất hư truyền các đời trấn chủ đều là đại cao thủ theo chính nghĩa không làm ra chuyện bại hoại võ lâm. Ta gây chuyện với họ chẳng khác nào rước thêm một địch thù mạnh vào nhà.”
Người đệ tử kia lại nói vẻ giận dữ “Sư phụ, bọn chúng đã làm sư phụ bị trọng thương làm sao có thể bỏ qua được!”
Cô Bà Bà vẻ mặt đỏ ửng, không có ngọn lửa hẳn đám đệ tử đã thấy bà
thay đổi hẳn nét mặt, lắc đầu mấy cái cười lạnh nói “Hừ, thật là lấy gậy ông đập lưng ông, các ngươi không hiểu được, lúc này nghĩ lại thật lấy
làm hổ thẹn! Trước giờ ta vốn tự cao tự đại không coi ai ra gì, không
ngờ xuất sơn mới biết thiên hạ rộng lớn nhân tài vô kể không thể không
đáng thẹn cho được. Hừ, ta trước giờ vẫn nghĩ trấn chủ phiệt trấn Ẩn Nam hiện giờ là Phạm Nhất Lĩnh, cách đây hơn mười năm ta với ông ta giao
thủ hai bên đắc thủ không thắng không thua, thiết nghĩ ta không phải là
kẻ kém cạnh vậy mà vừa giao thủ một chưởng với tên tiểu điệt đầu còn
chưa khô máu đã mang thọ thương. Chuyện này mà đồn ra thiên hạ quả thật
Thiên Âm Sơn ta không còn mặt mũi nào đứng trên giang hồ nữa!” Vốn Bà
ngày thương tính tình ngạo mạng vừa giao thủ với Lê Hiểu Bình đã trọng
thương nặng, thiết nghĩ mười mấy năm tụ đạo ở Thiên Âm Sơn thấy mình
không tiến bộ mà ngược lại không bằng một tiểu tử thì vô cùng chán nản
buồn phiền, mà đâu biết rằng lúc này Lê Hiêu Bình thân mang nội lực kỳ
dịu trong lúc luyện Hợp Phong Ngũ Đĩnh ở núi cấm, duyên kỳ ngộ lại được
ăn những quả cây thần lực của Linh Trưởng, linh vật chấn phiệt, không
phải trên đời ai cũng có kỳ ngộ may mắn như vậy. Lê Hiểu Bình lúc đó nội lực có chỗ khác người, quả nhiên Cô Bà Bà làm sao đấu lực nỗi với gã
nhưng bà lão vẫn cho rằng mình kém cỏi cũng không có gì làm lạ. Bà đưa
mắt nhìn bầu trời tối mịt, thưa thớt vài ngôi sao thở dài nói thêm “Thật mới biết bầu trời rộng lớn bao la, không biết sao nào tỏ hơn sao nào,
hừ, nếu vừa rồi ta dùng bảy, tám phần công lực quyết giết chết tên đó
thì lúc này ta chẳng còn sống để ngồi đây được nói chuyện với các ngươi
nữa rồi. Không ngờ ở núi Phu Pha Phong lại có người nội công thâm hậu
đến như vậy!”
Đám đệ tử nghe lão sư phụ nói thì đưa mắt nhìn nhau không nói thêm
lời nào, lại nghe lão nói tiếp “Các ngươi chớ nghĩ đến chuyện báo thù,
đó chẳng qua là do ta tự chuốc lấy trọng thương mà thôi, ta chí ít phải
mất một tháng trị thương mới lấy lại được nội công ban đầu, ta không
muốn chuyện này đồn ra thiên hạ, các ngươi nghe rõ hết cả chưa?”
Đám đệ tử nghe vậy đều đồng thanh vâng dạ, một đệ tử lại lên tiếng
nói “Thưa sư phụ, trong lúc rối loạn hai tên tiểu tặc thừa cơ trốn mất
rồi!”
Cô Bà Bà cười khẽ nói “Chúng uống phải Mê Hồn Phiến của Thiên Âm Sơn ta thì trốn đi đâu được, tự chúng sẽ quay lại tìm chúng ta mà thôi!”
Người đệ tử lại gằn giọng nói “Hai tên ti tiện đó lý ra giết quách cho xong!”
Cô Bà Bà quát “Ngươi đừng nói bậy, chúng ta đã hứa với Mai tiểu thư rồi thì quyết không được nuốt lời rõ chưa!”
Bà ta vừa dứt lời thì nghe tiếng vó ngựa tiến về phía mình, cả bọn
đệ tử vội vàng rút kiếm tỏa ra xung quanh. Một người hét lớn “Ai đó?”
Một lúc thấy tiếng ngựa đi nước kiệu từng bước lửng thửng đi đến,
thì ra người ngồi trên ngựa chính là Trần Hưng Lễ, hắn nhảy xuống ngựa
bước đến nói “Tại hạ chỉ là người qua đường, xin hỏi phía trước có khách quan nào không?” Trần Hưng Lễ đưa mắt thấy Cô Bà Bà ngồi xếp bằng, hai
mắt nhắm nghiền vẻ mặt khó chịu. Vốn biết đám nữ ni cô Thiên Âm Sơn này
rất ghét đàn ông, hắn không muốn nán lại lâu chỉ là vô tình qua đây đành phải hỏi qua loa chớ đắc tội lại thêm phiền phức. Một nữ đệ tử hừ một
tiếng nói “Bọn ta không biết!” Trần Hưng Lễ định thần dắt ngựa đi thì Cô Bà Bà gặng giọng nói “Nhà ngươi là ai?”
Trần Hưng Lễ chắp tay cười nói, xem như chưa từng biết đến đám người Thiên Am Sơn này vậy “Vãn bối là người đi đường chỉ muốn tìm một khách
quán trọ qua đêm, chứ không có ý quấy nhiễu các vị sư thái.”
Cô Bà Bà lại gằn giọng nói “Ta bảo người là ai?”
Trần Hưng Lễ vốn không biết lão Cô Bà Bà này thân thể trọng thương,
thấy giọng lưỡi bà ta khó chịu không dám vô lễ tảng lờ câu hỏi dắt ngựa
đi, đành cúi đầu nói “Vãn bối là Trần Hưng Lễ ở Thăng Long đi đến đây
thì mất dấu mấy người bạn đường, đêm tối đường lại khó đi không dám đánh bạo nhỡ lại xảy ra chuyện không hay, chỉ muốn tìm một khách quán nghỉ
qua đêm mà thôi!”
Cô Bà Bà chặc lưỡi nói “Hóa ra ngươi là hoàng tộc Trần Hưng ở Thăng
Long, hà hà bọn ta đã mạo phạm rồi, không biết Trần tướng quân đến đây
làm gì?”
Trần Hưng Lễ cười nhạt nói “Không dám, không dám, vãn bối chỉ là kẻ
tiểu tốt làm sao để lão bà bà bận tâm đến. Vãn bối đến đây thì mất dấu
mấy bằng hữu, trời lại tối không biết tìm đâu ra một nơi dừng chân nghĩ
qua đêm!”
Cô Bà Bà cười khẽ nói “Thì ra là vậy! Không biết các vị bằng hữu
của tướng quân tướng mạo ra sao nếu bọn ta thấy nhất định sẽ nhắn lại.”
Trần Hưng Lễ nghe vậy, tả dung mạo bốn người Lê, Thích, Đinh, Võ,
đám người Thiên Âm Sơn bỗng sầm nét mặt ngước mắt nhìn lão sư phụ, bà ta không chút mảy may đến cười nhạt nói.
“Đúng là họ rồi! Tầm sáng bọn ta gặp họ trên đường, nếu tướng quân
đuổi gấp trong đêm về phía đông nam theo con đường trước mắt, hẳn sẽ
theo kịp.”
Trần Hưng Lễ nghe vậy thì mừng rỡ, cảm tạ rồi ra ngựa theo con đường mòn đi miết.
Đám đệ tử Thiên Am Sơn vừa thấy Trần Hưng Lễ đi khuất thì mới lấy
làm lạ hỏi “Thưa sư phụ chẳng phải đám bằng hữu của hắn ở phía tây hay
sao?”
Cô Bà Bà mắng “Nhà ngươi ngốc lắm, trước mắt ta bị trọng thương
không biết hắn là bạn hay thù. Nói thật há chẳng phải là tối kị hay sao. Vốn đám người triều đình mười phần không đáng tin, toàn là lũ lòng lang dạ sói, các người phòng bị cho kỹ!”
Đám đệ tử nghe vậy đều gật đầu lấy làm phải.
***
Trần Hưng Lễ đi miết trong đêm được bốn dặm, ngựa mệt mỏi không chịu đi tiếp đành phải xuống ngựa, thả cho nó nghĩ ngơi thì trong đêm tối
bất chợt nghe tiếng người nói chuyện từ xa xa vọng lại, nghĩ hẳn là Lê
Hiểu Bình thì mừng rỡ bước đến gần mới biết là không phải, đưa tai lắng
nghe một tên suỵt dài nói “Im nào! Hình như ta nghe có tiếng ngựa thì
phải!”
Một khoảng im lặng kéo dài, tên khác lại nói “Nhà ngươi thần hồn mất thần tính rồi, giữa đêm khuya khoắt thế này thì có ai ngoài hai ta chứ, chúng ta nghĩ ở đây đến sáng là quay về phía bắc!”
Tên kia hừ dài một tiếng nói “Bọn ta sao lại đen đúa đến như vậy
chứ! Từ lúc gặp phải đám ni cô đó hai ta không có ngày nào là được yên
thân, hừm, mụ già đó làm rách tai ta đến giờ hãy còn sưng lên nhức nhối
không sao chịu được!”
Người có giọng khàn khàn thở dài nói “May là gặp phải đám người tiêu cục đó mà hai ta mới có cớ thoát thân!”
Trần Hưng Lễ nghe cả hai nói chuyện đến đây cũng đoán ra được hai
tên này là ai, chính hắn đã gặp ở thành Thanh Đô cách đó không lâu làm
sao quên được.
Tên có giọng khàn khàn nói thêm “Nếu may mắn thoát được đại nạn này, ta nhất định về quê không làm tặc khấu nữa.”
Tên kia cũng hừ một tiếng nói “Ta cũng vậy, về quê còn giữ cái mạng
thêm vài năm, ra giang hồ bọn ta chẳng là cái thá gì cả!”
Người có tiếng khàn khàn nói “Bọn ta lở đặc tội với Mai tiểu thư tri phủ Diễn Châu, tội đó khó mà thoát được nếu không bị mụ ni cô truy giết thì cũng khó mà tránh được quan quân triều đình. Hai ta bị tróc nã ở
mấy trấn về quê chưa chắc đã yên cái thân!”
Tên kia thở dài nói “Vậy thì trốn vào núi sâu, bọn chúng quyết không tìm ra đâu!”
Trần Hưng Lễ biết rõ hai tên chẳng qua chỉ là phường thảo khấu nên
chẳng mảy may gì đến, nhưng cũng muốn biết rõ chút tin tức về Mai tiểu
thư, thực hư là thế nào! Hắn liền nhún mình một cái đã nhảy đến trước
mắt hai tên thảo khấu, hai tên giật mình kinh hãi không biết hắn từ đầu
xuất hiện, một lúc mới hoàn hồn lại lắp bắp nói “Ngươi…ngươi là ai?”