Lại nói, Trần Hưng Lễ sau khi rời khỏi Trần phủ thì đến thẳng khách quán
nơi hắn đổ cỗ xe ngựa để hai mẹ con Huỳnh Thị Nga nghỉ tạm ở đó, ai cũng còn nhớ nàng là thiếu phụ ở thôn Tòng Chất {Quảng Trạch, Quảng Bình ngày nay} Trấn Tây Bình {Quảng Bình một phần Quảng Trị ngày nay} mà hắn gặp ở miếu am lần đó. Hắn vừa xuống ngựa thì một tên quan binh
chạy đến giữ cương ngựa nói“Tướng quân hai mẹ con thị chờ tướng quân
đến!”
Trần Hưng Lễ
phẩy quạt cười trừ nói “Tốt lắm!” vừa đi được vài bước thì như chợt nhớ
đến chuyện gì quay lại hỏi“Chuyện ta giao cho các ngươi đã sử trí đâu
vào đấy cả chưa?”
Tên lính nghe
vậy thì mặt biến sắc ấm ớ nói “Bọn thuộc hạ đã cho người theo dõi, đặt
các toán kỵ mã quanh các con ngõ nhưng lại bị bọn người lạ mặt, võ công
rất lợi hại chặn đánh bất ngờ đã để mất dấu hắn. Bọn thuộc hạ đã cho
người chốt các con đường,lùng sục các nơi sớm sẽ tìm ra thôi ạ!”
Trần Hưng Lễ
nghe vậy khẽ nhếch môi lẩm bẩm, mặt trở nên cau có. Tên lính thấy vậy
run lập bập. Đứng yên một lúc ngẫm nghĩ, Trần Hưng Lễ mới thầm thì nói
“Các ngươi làm không xong đáng tội lắm, nhưng lúc này ta còn có chuyện
vui không tiện trách phạt. Đi đi,các ngươi phát hiện ra hắn không được
động thủ, chỉ cần biết hắn ở đâu, xem hắn có động tĩnh khác thường gì
thì báo gấp cho ta!”
Tên lính khúm
na khúm núm vâng dạ luôn miệng, thấy Trần Hưng Lễ phất tay đuổi đi thì
mừng rỡ,kéo cương ngựa đi. Trần Hưng Lễ vào khách quán, bên trong vắng
tanh không có lấy một bóng người. Chẳng gì lạ thường khi hắn đã bao trọn khách quán để dành riêng cho hai mẹ con Huỳnh phu nhân.
Sau khi ở Trấn Thanh Đô được vài tháng, trần Hưng Lễ cho người đến thôn Tòng Chất đón
hai mẹ con Huỳnh Thị Nga đến quân doanh đóng ngoài thành. Ở trong quân
doanh không tiện, lại để hai mẹ con đến ở một thôn nhỏ gần đó, hắn thấy
không yên tâm đêm qua đã cho người đón họ vào thành.
Trần Hưng Lễ
đi thẳng đến phòng Huỳnh phu nhân, thấy hắn Huỳnh Thị mừng rỡ đứng dậy
cúi đầu nói“Không biết tướng quân đưa hai mẹ con tiểu nữ đến đây làm
gì?”
Trần Hưng Lễ
cườinói “Hai mẹ con phu nhân cần phải có nơi ăn chốn ở ổn định mới được, đâu lại để hai người cực khổ ở ngoài thành. Ta đã tìm cho phu nhân một
căn nhà lớn gần nơi đông người, để tiện cho hai mẹ con mở một cửa hàng
nhỏ làm kế sinh nhai sau này!”
Huỳnh Thị mời
hắn ngồi, rót trà, nghe nói vậy thì sụt sùi nước mắt bật khóc nói “Tướng quân đã đối đãi hai mẹ con tiểu nữ nhiều rồi, đâu lại dám làm phiền như vậy. Hai mẹ contiểu nữ biết làm gì đền đáp cho hết được!” Nói rồi kéo
tay con trai nhỏ quỳ gối dập đầu lạy tạ Trần Hưng Lễ, hắn thấy vậy vội
đứng dậy đỡ hai mẹ con nàng nói“Không có gì! Phu nhân đừng đa lễ như vậy làm ta thấy khó xử!”
Nói rồi đoạn hỏi“Hai mẹ con phu nhân đã ăn gì chưa?”
Huỳnh thị lắc đầu nói “Mẹ con tiểu nữ còn chưa ăn gì!”
Nghe vậy Trần
Hưng Lễ quát gọi người hầu gái đứng bên ngoài nói “Các ngươi hầu hạ phụ
nhân như vậy à! Sao không chuẩn bị bữa tối?”
Người hầu gái hoản hốt lậy nói “Thưa tướng quân, bọn nô tỳ đã cho gọi chủ nhà chuẩn bị cả rồi ạ!”
Trần Hưng Lễ
bực bội nói tiếp “Ta gọi các ngươi đến hầu hạ phu nhân sao không tự lo
trước lại để đám người đó lo thay các ngươi!”
Người hầu gái
nghe nói vậy thì sợ hãi, lấp bấp không nói nên lời, Huỳnh thị thấy vậy
vội nói“Tướng quân đừng quát mắng họ, chỉ là tiểu nữ không kịp dặn dò họ thôi, vả lại hai mẹ con tiểu nữ mới đến hãy còn mệt nên chưa ăn uống
liền được!”
Trần Hưng Lễ thở dài nói “Không mau tạ ơn phu nhân rồi ra ngoài làm việc!”
Người hầu gái dập đầu lạy tạ, Huỳnh thị rồi vội vàng chạy ra ngoài.
Trần Hưng Lễ
quay sang Huỳnh thị nói “Phu nhân ở đây tạm mấy hôm rồi đến chỗ ở mới!”
Nói rồi đưa mắt nhìn cậu bé con đứng bên cạnh Huỳnh thị cười hỏi “Cháu
có thấy mệt không?”
Cậu bé nhìn mẹ rồi lắc đầu nói “Không ạ, thúc thúc tốt với mẹ cháu quá!”
Trần Hưng Lễ nghe vậy thì bật cười “Ha ha, ta tốt với cháu nữa, cháu ngoan lắm!”
Cậu bé cười hì hì nói “Mẹ cháu cũng rất quý thúc thúc!”
Trần Hưng Lễ
gật đầu đưa mắt nhìn Huỳnh thị nói “Cháu ngoan, sau này lớn lên sẽ rất
tuấn tú thông minh, ta muốn tặng cháu một món quà, cháu thích gì ta sẽ
mua cho cháu quyết không từ chối cái gì cả!”
Cậu bé nghe
vậy thì mừng rỡ vỗ tay hoan hô nói “Thúc thúc nói thật không! Cháu thích nuôi một con chó con thật ngoan ngoãn, thúc thúc hãy hứa cho cháu một
con nhé?”
Trần Hưng Lễ gật đầu nói “Ta hứa!”
Huỳnh thị lắc
đầu nói xen vào “Tướng quân đừng nuông chiều nó lại hư!” Nàng kéo áo con nói “Con không được đòi thúc thúc như vậy.”
Trần Hưng Lễ
cười nói “Chẳng qua chỉ là một con chó, có gì lớn lao đâu mà phu nhân
phải lo lắng.Ta đã hứa rồi thì nhất định sẽ cho cháu một con, nam nhi
đại trượng phu không được thất hứa phải không.”
Trần Hưng Lễ
xoa xoa đầu nó nói “Vậy cháu ra ngoài chơi, ta có chuyện cần nói với mẹ
cháu, bên ngoài có mấy tỷ tỷ cháu tha hồ nô đùa, gọi họ mua cho kẹo
đường nhé!”
Cậu bé nghe
đến kẹo lại mừng quýnh chào mẹ rồi chạy ra ngoài, Trần Hưng Lễ khép cửa
lại rồi bước đến nắm lấy tay Huỳnh thị nói “Phu nhân thấy cậu bé có
thích ta không?”
Huỳnh thị mỉm
cười nói “Tướng quân quả là biết dụ dỗ trẻ con, nhưng tiểu nữ thân còn
mang tang chồng không thể một sớm lại thất tiết làm nương tử của tướng
quân được!”
Hai mắt Trần
Hưng Lễ long lên vẻ giận dữ, nhưng vụt biến mất miệng khẽ nhếch lên cười nói “Phu nhân của ta cần gì phải nghĩ đến chuyện đó, người chết không
thể sống lại được,phu nhân bất tất phải đau khổ mãi người quá cố mà tự
làm khổ mình.” Hắn xiết chặt tay Huỳnh thị vào người, nàng đau quá rút
tay lại nói “Tướng quân! Con tiểu nữ thấy mất.”
Trần Hưng Lễ cười gặn nói “Phu nhân đừng lo!” Nói rồi bế thốc Huỳnh thị lên giường, phủ rèm xuống.
***
Lại nhắc đến Chế Vân, sau khi hai người Lê Hiểu Bình, Trần Hưng Lễ ra khỏi khách quán,
nàng ở lại một mình uống rượu luôn miệng càu nhàu “Tên ngốc nhà ngươi cứ huynh huynh đệ đệ với cái tên họ Trần đó đi! Hắn ta nói gì ngươi cũng
tin theo, hắn giở trò với ngươi cho mà xem, lúc đó ta mặc ngươi!”
Nàng thuê lại
căn phòng cũ để nghỉ ngơi qua đêm, lại nhớ đến khẩu quyết của Phong Hợp
Ngũ Đĩnh, nàng cho gọi tiểu bảo mang giấy bút đến rồi ngồi viết ra hai
phần cuối của bản khẩu quyết nàng còn nhớ trong đầu. Trời bên ngoài vừa
xập tối, nàng ra khỏi phòng tìm đèn cầy, đi qua căn phòng cách đó hai
dãy thì nghe thấy tiếng nói rầm rì bằng tiếng phạn, nàng hiếu kỳ đưa mắt nhìn qua cửa sổ thì nhận ra đó là hai tên thuộc hạ của Chế Pháp, nàng
giật mình nghĩ “Thôi xong rồi! Tên chết tiệt ấy vẫn theo dõi mình từ
trước đến giờ.”
Nàng quay vội
về phòng, lấy chăn gối làm hình nộm đặt trên giường, đốt đèn cầy lên để
khuất một góc rồi chuồn qua cửa sổ đến căn phong ban nảy nghe hai tên
nói chuyện với nhau.
Một tên nói
“Ta nghe nói các anh hùng hảo hán đã tụ hết cả ở thành Châu Sa gây ra
rất nhiều chuyện, chuyện này ảnh hưởng đến cuộc đại tỷ thí võ lâm minh
chủ Nam Quốc sắp tới không phải nhỏ!”
Tên kia làu bàu nói “Chuyện giang hồ bọn ta không nên dây vàolàm gì kẻo bỏ mạng lúc nào không hay.
Ta với ngươi tốt nhất ở đây xem chừng công chúa cho cẩn thận, không lại
gặp chuyện phiền phức không hay. Chủ nhân hỏi tội đến, cái đầu của ngươi và ta không còn trên cổ đâu!”
Người kia thở
dài thường thược nói “Tính khí công chúa kỳ quái, bọn ta được cắt cử đến đây cũng gần như là chết rồi, đại họa chẳng phải là đang ở trên cổ
người và ta rồi hay sao! Còn sợ chết cái gì nữa. Ta chán ngấy rồi, chỉ
muốn đến thành Châu Sa mộtchuyến xem thực hư tên Thất Sát Truy Long đó
là ai mà lợi hại đến vậy. Ta nghe nói hắn võ công rất cao cường, một đêm giết mấy trăm mạng như không! Tên thật của hắn là là Cao Bình hay Cao
Bánh gì đó, chỉ vài ngày nữa tướng quân La Khải sẽ mang hắn ra cho bọn
người giang hồ hạch tội, xả hận, hắn có ba đầu sáu tay rồi cũng chết
thảm, cả đời nghe đến cái Thất Sát Truy Long lấy làm ngưỡng mộ đến khi
hắn chết lại không được thấy mặt mũi hắn ra sao thật đáng tiếc, đáng
tiếc!”
Tên kia cười
hừ hừ nói “Ta biết chuyện đó rồi! Nhưng hắn tên là Cao Bát. Gia thế rất
lớn, vì vậy mà tướng quân rất khó xử chuyện này. Ta nghe nói ông ta chỉ
muốn tránh đắc tội với người giang hồ mà đẩy tội hắn ta chịu thay mà
thôi!”
“Xuỵt! nhà
ngươi không cần đầu thì ta cần đầu, rơi xuống muộn một tý còn hưởng
phúc. Tai vách mạch rừng, ta không sợ chết nhưng không nên nói chuyện
này làm gì nữa.”
“Chẳng phải ngươi nói ngươi không sợ chết hay sao! Thật cái tên nhát cáy.”
Chế Vân lắng tai nghe hai tên nói chuyện thì tiếng động bên ngoài lan can làm
nàng chú ý, đưa mắt nhìn nhận ra người đi đầu là Chế Pháp, người kia là
tên thuộc hạ thân cận của y, cùng lúc bước lên cầu thang, lên gác trên
nơi nàng đang đứng. Nàng lặng thinh, nhẹ bước ra cửa sổ, phi thân ra
khỏi khách quán. Nàng chạy một mạch qua hết đường chính, rồi rẽ vào
đường hẻm mà đi nhưng thấy có người bám theo,nàng lại quay ngược lại cố ý cắt đuôi. Gia tăng cước bộ chạy một mạch hơn hai dặm gần ra đến nam
cổng thành, thì thấy một toán quan binh phi ngựa rượt phía sau. Nàng
chạy thêm một đoạn nữa thì nhận ra phía trước cũng có một toán quân
binh, rẽ trái, rẽ phải đều có người mai phục thì thất kinh thầm nhủ “Hẳn là tên nghĩa huynh gã ngốc đó cho người bắt mình đây mà!”
Nàng còn băn
khoăn không biết làm cách nào thoát thân thì thấy phía sau toán quan
binh chạy tán loạn, tiếng kêu la thất thanh, tiếng hò reo thình lình rẽ
qua một hướng. Nàng mừng rỡ chạy đến thì thấy hơn chục thi thể chết nằm
trên đường. Nàng phi thân lên mái nhà chạy ngược lại đường cũ thì nghe
vù vù mấy trăm mũi tên xé gió bắn đến. Quả nhiên trên dưới đều có mai
phục, nàng nhảy xuống đường lớn gặp bốn tên binh bộ chặn lại thì tiện
thể vung chưởng giết luôn, nghe động phía sau một toán quân hò hét chạy
đến, nàng hừ lênmột tiếng định phi cước chạy mau thì nghe sau lưng một
tiếng gọi quen tai nói“Công chúa mau nấp vào đây!”