Lão Nguyễn thở dài nói “Chuyện này quả nhiên là trấn chủ làm trái với bản
quy của phiệt trấn, từ trước đến giờ chưa từng xảy ra chuyện này nhưng
ta cũng không thể làm trái lời của trấn chủ được. Hừ, nếu trấn chủ có
thêm vài dòng nói rõ nguyên do thì tốt biết mấy, thật sự ta thấy mình
càng ngày càng già, không còn có chủ kiến như trước kia nữa, quả là cái
chức quản đốc sư gánh nặng lấy ta quá rồi. Chuyện này ảnh hưởng đến sự
tồn vong của phiệt trấn, ta không thể làm ngơ, con là đệ tử yêu quý của trấn chủ đương nhiên có ngoại lệ. Nhưng được, ta sẽ giữ giúp con cuốn
bí kiếp này, con hãy mau chóng xuống núi tìm trấn chủ để biết rõ chủ ý
của ông ấy về người kế nhiệm, phiệt trấn không thể không có trấn chủ.
Chuyện này không rõ ràng, quần chúng phiệt trấn sẽ xảy ra chuyện không
hay, đến ta cũng khó lòng quản được chuyện.”
Lê Hiểu Bình nghe lão nói gật đầu, chấp tay nói “ Lão quản nói phải
lắm, con xin tự nguyện xuống núi tìm trấn chủ để hỏi rõ chuyện này. Còn
về cuốn bí kiếp con đương nhiên không dám nhận lấy, thật ra thì
con…à…chuyện rất khó nói…!” Lê Hiểu Bình định thần nói đến chuyện mấy
tháng trước, trong hang động mình đã từng đọc qua hết khẩu quyết bên
trong nhưng cảm thấy chuyện này khó nói vừa ấp a ấp úng nửa muốn nói nửa không dám.
Đương nhiên lão Nguyễn không để ý đến chuyện đó, thấy gã do dự lão
lại nói “Vậy con ở nhà tĩnh dưỡng vài hôm rồi hãy xuống núi!”
Lê Hiểu Bình lắc đầu nói “Không được, con sẽ đi ngay cho tiện!”
Lão Nguyễn lại nói “Chuyện ở đây ngoài ta ra không ai biết, con hãy
xóa mấy chữ viết trên tảng đá đi. Chuyện này ảnh hưởng đến phiệt trấn
rất lớn, vừa qua Ẩn Nam ta xảy ra sóng gió mọi người vẫn còn chưa hết lo nghĩ, lại xảy đến chuyện trấn chủ không nói mà từ, mọi việc trở nên rắc rối, nếu để mọi người phát giác ra chuyện này ta khó lòng giải quyết ổn thỏa được. Lần này con xuống núi nhất định không được để cho ai biết,
ta sẽ cố duy trì đợi đến lúc con về!” Nói xong lão Nguyễn thở dài lo âu
nói tiếp “Ta không biết chuyện gì sẽ xảy tiếp đến phiệt trấn nữa, may là cuộc đại tỷ thí võ lâm minh chủ chỉ còn vài tháng nữa là diễn ra nên
mọi sự trong phiệt trấn mới có chút yển ổn, mà không ai để ý đến chuyện
trấn chủ xuống núi bất thường như vậy. Trên giang hồ phiệt trấn Ẩn Nam
không phải ít kẻ thù, chỉ thừa cơ biết chuyện mà kéo đến gây chuyện thì
rất khó mà chống đở.”
Lê Hiểu Bình nghe lão nói mà lòng bùi ngùi khó tả nói “Con sẽ tìm trấn chủ mong lão quản chớ bận tâm quá nhiều.”
Lê Hiểu Bình xóa hết chữ trên tảng đá rồi cùng lão Nguyễn đi ra khỏi động.***
Đến đêm các huynh đệ ba mươi mấy tiểu trại được phép của lão Nguyễn mở một bữa tiệc nhỏ mừng Lê Hiểu Bình quay về.
Ngày thường tả hữu Lê Vương cùng Trọng Duy rất ghét Lê Hiểu Bình,
không chỉ riêng hai người mà ngay cả mấy tiểu trại chủ trước giờ vẫn đố
kỵ với gã, gây ra không ít mâu thuẫn.
Lê Hiểu Bình võ công hẳn nhiên là không bằng hai người Lê, Trọng
tính tình của gã lại khoan dung nhúng nhường. Các huynh đệ của gã không
ít những người ở các trại khác ức hiếp, nên thường bỏ sang các trại
khác, số còn lại ở dưới trại của Lê Hiểu Bình đều là những người kém cỏi mà những trại khác không nhận, thành thử tiểu trại của Lê Hiểu Bình là
yếu nhất trong các trại, thành thử toàn làm những chuyện lặt vặt, đốn
củi, xách nước, trồng rau...cho bản doanh chính, không ít người vì thế
mà bất mãn vô cùng.
Lê Hiểu Bình tuy có tư chất thông minh nhưng về võ học gã kém rất
nhiều so với các tiểu trại chủ khác, thành thử việc truyền dạy võ nghệ
của gã cho các huynh đệ khiếm khuyết hết chiêu thức này đến chiêu thức
khác, xem chừng tiểu trại của Lê Hiểu Bình là bê tha nhất ngoài chuyện
lặt vặt ra còn biết làm gì hơn. Vậy mới nói thầy dở há trò lại giỏi hay
sao!
Tả hữu Lê Vương là đồ đệ của lão Nguyễn, Trọng Duy là đồ đệ của Lý
Thiết Gia vốn là phó trấn chủ của phiệt trấn Ẩn Nam, phạm vào bản quy
của phiệt trấn mà bị biệt giam ở một thất ngục dưới lòng đất đã hơn năm
năm nay, từ đó đến nay không ai biết tung tích, hay nhắc đến y nữa,
nhưng vì chuyện đó mà Trọng Duy rất căm ghét Lê Hiểu Bình được Phạm Nhất Lĩnh ưu ái. Hai người lại là tả hữu của Phạm Nhất Lĩnh vị thế không
phải nhỏ đường đường lại càng không xem gã ra gì.
Lê Hiểu Bình vốn dĩ là đệ tử của Phạm Nhất Lĩnh nên được ưu ái rất
nhiều. Phạm Nhất Lĩnh tính khí điềm đạm, lại có chút phong lưu, thường
lại không để ý đến những chuyện quy củ của bản trấn, hay tỏ ra thân
thiết quá mức với Lê Hiểu Bình thành thử gã bị hai người Lê, Trọng rất
khó chịu căm ghét, vì vậy mà gã gặp không ít rắc rối cho mình.
Phiệt trấn Ẩn Nam vừa trải qua một cuộc đại nạn, số huynh đệ của mấy chục tiểu trại tử thương rất nhiều, trong cảnh đau khổ tang thương,
ganh ghét thường ngày lại trở thành thân thiết hồi nào. Ngay đến Lê
Vương, Trọng Duy cũng vô cùng xúc động đến rơi nước mắt, khi gặp lại Lê
Hiểu Bình bình an vô sự quay trở về. Lê Vương trong bữa rượu, uống hơi
nhiều nước mắt ngắn nước mắt dài bá vai Lê Hiểu Bình nói.
“Đệ về, bọn huynh vui lắm! Từ nay hai huynh đệ chúng ta không gây
chuyện nữa nhé. Lúc nghe nói đệ mất tích bọn huynh rất đau buồn, nghĩ
lại những ngày tháng chúng ta ở với nhau gây ra không biết bao nhiêu
xích mích, ta thấy khổ tâm hối hận với đệ lắm, hôm nay được thấy tận mắt đệ còn sống huynh cảm động không sao cầm được nước mắt, nào, đệ hãy
cùng huynh uống cạn một cốc!”
Trọng Duy cầm lấy một bầu rượu rót thêm vào cốc cho hai người cười
nói “Hay lắm, hãy cho Trọng Duy này cùng uống với hai người! Đại ca nói
phải. Cả ba chúng ta không nên vì chuyện xích mích nhỏ mà làm mất đoàn
kết. Mọi bức bối trong bụng hãy cuốn chúng đi cho xong, uống đi! Nào,
mọi người cùng chúc mừng Lê đệ quay về nào!”
Lê Hiểu Bình trước giờ vẫn áy náy đến chuyện này vừa nghe hai người
nói vậy thì vui lắm, cả ba cùng nắm chặt tay rồi uống cạn rượu.
Đám tiểu trại chủ khác thấy cả ba huynh đệ họ bắt tay giảng hòa thì
cùng ồ lên sung sướng, hò nhau rót rượu ra cốc uống cạn hết cốc này đến
cốc khác.
Lê Hiểu Bình cười nói “Các huynh nói quá lời rồi, trước giờ chúng ta đều là huynh đệ tốt của nhau, sống chết có nhau, lý nào lại xem là
người ngoài. Mâu thuẫn nhỏ nhặc có xá gì đâu. Đệ nhỏ nhất trong ba người xin uống trước mong các huynh chiếu cố cho.”
Lê Vương cười nhạt nói “Không, không bọn huynh là người có lỗi với
đệ không thể nói là không có được, huynh xin uống trước.” Nói rồi y uống một hơi cạn sạch.
Trong Duy cũng cười dài nói “Đệ về bọn huynh vui lắm, mọi người cùng nâng cốc chúc mừng Lê đệ của chúng ta lần nữa nào!”
Đám tiểu trại chủ đều hồ hởi uống rượu cùng hô hoán “Lê Hiểu Bình muôn năm, muôn năm…”
Lê Vương cười ha hả đưa tay lên nói “Đệ ấy quả nhiên có phúc lắm,
trong cái họa lại có cái may, trước giờ đệ ấy yểu điệu như công tử. Giờ
trông khác hẳn! Phong độ, dạng dày như một đại nam nhi. Quả nhiên ra
dáng hảo hán nam nhi rất nhiều ha ha!”
Mọi người uống rượu đến ngà ngà say, chỉ riêng Lê Hiểu Bình nội công lúc này của gã khác hẳn trước kia, càng uống càng thấy tỉnh táo, mặt
vẫn bình thản không chút biến sắc vui vẻ cố ý không để cho ai nhận ra vẻ khác thường. Đến khi thấy mọi người không còn để ý đến nữa, gã mới quay về phòng riêng của mình mà người ở bản doanh chuẩn bị trước cho gã nghĩ lại. Gã vào giường ngủ, lại nghĩ ngợi đến chuyện của lão Nguyễn kể cho
gã nghe lúc sáng mới chợt nhớ đến Chế Vân đã hẹn với gã.
Vốn dĩ trước giờ ban ngày hay ban đêm đều nghe tiếng nàng bên tai,
khi về đến phiệt trấn suốt một ngày được mọi người hỏi han, thì có chút
quên mất đến nàng nhưng khi một mình trong phòng lại thấy trống vắng
khác thường thì bùi ngùi nhớ đến Chế Vân, càng làm gã không sao chợp mắt được. Gã ngồi dậy đốt nến lên pha trà ngồi uống một mình.
Gã định ra ngoài đến phòng riêng của lão quản hỏi chuyện thêm về
trấn chủ, khi vừa bướt ra ngoài cửa lại thấy bên ngoài tối đen, bầu trời u uẩn rất khó chịu của cơn gió tây thổi đến lạnh lẽo khó tả làm gã thấy ẫu não, sầu thảm. Ngẫm nghĩ ý định đến chỗ của lão Nguyễn chẳng thuận
chút nào, đành quay lại phòng của mình mài mực viết vài dòng vào một
phong thư, tìm trong tủ mấy bộ đồ mới của người chủ căn phòng, bỏ vào
bọc rồi lẻn ra ngoài tìm đường xuống núi.
Lê Hiểu Bình ra khỏi bản doanh đi xuống núi được hơn ba dặm, thấy
phía trước con đường mòn có tiếng ngựa hí khẽ, thì vô cùng hồi hộp lo
lắng. Lê Hiểu Bình nấp vào mép đường mòn, thấy bóng người ngựa phía
trước vẫn bất động trong lòng ngờ ngợ nghĩ “Không biết ai lại đứng chắn
lối vào giờ này, hẳn không phải là người trong phiệt trấn rồi!” Gã liều
mình bước ra chỗ nấp đi đến gần hơn, thì nhận ra đó chính là lão Nguyễn, vừa thấy gã đến đã nghe tiếng thở dài mừng rở của lão phát ra.
Lê Hiểu Bình ngạc nhiên thốt lên nói “Sao lão quản lại ở đây?”
Nguyễn Văn Dung cười dài nói “Quả nhiên không ngoài dự liệu cũa ta!
Ta biết chắc rồi con sẽ xuống núi nên đã đợi sẵn ở đây. Ta còn vài lời
muốn bàn riêng thêm với con nhưng thấy ở bản doanh không tiện, ta lại
không thể gặp riêng con quá lâu làm mọi người sinh nghi ngờ được. Ta
mang thêm cho con một con ngựa và ít ngân lượng dùng để đi dọc đường
khi cần.”
Lê Hiểu Bình nghe lão Nguyễn nói thì thấy trong lòng vô cùng ấy náy
khó hiểu, không biết chuyện gì quan trọng đến mức lão phải đợi mình ở
đây, vừa hồi hộp vừa xúc động khi nghe lời quan tâm thân thiết của lão,
gã liền chấp tay cúi đầu bái lạy nói “Con xin cảm tạ lão quản, ngoài
trấn chủ ra lão lại rất tốt với con, con làm sao báo đáp hết được. Không biết lão quản có chuyện gì dặn dò thêm, con xin ghi lòng tạc dạ nghe
theo!”
Lão Nguyễn lắc đầu nói “Ta không phải vì việc riêng mà đối tốt với
con, chuyến đi này lành ít dữ nhiều trước sau con cần phải thận trọng.
Đường đến Thăng Long không quá xa nhưng lại nhiều kẻ thù, với lại chuyện lúc sáng ta còn chưa nói hết cho con biết rõ. Hừ, ta nghĩ trấn chủ đã
xảy ra chuyện, không tẩu hỏa nhập ma cũng bị nội thương rất nặng. Trước
đó trấn chủ đã mắc phải độc công của Âm Môn lại quá gắng sức luyện công. Điều ta nghĩ rất dể xảy ra với trấn chủ, nhìn qua vết tích trong hang
động ta không thể nói sai được, lần này con đi nhất quyết phải tìm cho
ra trấn chủ mới được. Con là người tâm phúc nhất với trấn chủ, để con đi ta mới cảm thấy an tâm được.”
Lê Hiểu Bình nghe lão Nguyễn nói thì giật mình, gã liền nghĩ ngay
đến tình cảnh lúc đó quả đúng là trấn chủ muốn liều mình luyện công. Gã
thở dài hối hận, nghĩ lúc đó mình ở lại với trấn chủ không đi lại lung
tung thì không đến nổi xảy ra cơ sự đó được. Trấn chủ mà xảy ra chuyện
thì mình thật đại tội, gã gật gật đầu sầu não nói “Con xin nghe lời căn
dặn của lão quản, tìm ra trấn chủ con sẽ lập tức báo cho lão quản biết
ngay!”
Lão Nguyễn thở dài nói “Được rồi, con lên đường cẩn thận, hãy bảo
trọng! Thôi, con hãy lên đường ngay cho kịp lúc, đến sáng sẽ ra khỏi địa phận núi Phu Pha Phong ta không muốn ai gặp mặt con, đi đi!”
Lê Hiểu Bình nắm dây cương ngựa kéo đi thì chợt nhớ đến bức thư để
trong phòng riêng của mình, quay lại nói “Thưa lão quản, con có để lại
một bức thư trong phòng không biết có nên để cho mọi người biết hay
không?”
Lão Nguyễn gật đầu nói “Ta biết rồi! Con cứ an tâm mà đi đừng lo lắng gì, ta sẽ lo mọi chuyện ổn thỏa.”