Nàng chỉ vờ bất tỉnh đương nhiên là hay biết mọi chuyện rõ ràng, cả bọn La
Khải, Chế Pháp, Ma Lang Nha lại càng rõ chuyện này hơn nữa, biết nàng
chỉ vờ quan tâm hỏi đến thì cũng tặc lưỡi thở dài, Chế Pháp nói “Công
chúa yên tâm, hắn ta chỉ trúng huyệt đạo mới trở nên như vậy, chỉ cần
qua mấy canh giờ là thần y có thể châm cứu giải huyệt xong!”
La Khải lại nói “Công chúa đừng lao tâm đến chuyện nhỏ này, cả hôm
nay công chúa vất vả mệt mỏi không ít, công chúa nên nghỉ ngơi sớm mới
được.”
Chế Vân nghe vậy lại càng ra vẻ mệt mỏi, vẻ mặt thì nặng nề chán
chường nhưng trong lòng mừng thầm, nàng vừa bước ra khỏi cửa đã mừng
quýnh chạy đi.
Ma Lang Nha vừa thấy nàng đi khuất thì lắc đầu nói “Không biết công chúa có liên quan gì đến người áo đen đó không!”
Chế Pháp lắc đầu nói “Thuộc hạ nghĩ công chúa hành tẩu giang hồ
ngoài đám người Lê Hiểu Bình ra thì không hề qua lại với ai. Người áo
đen này võ công cao cường không phải là kẻ tầm thường ít ra đã ở tuổi
lục tuần không lý nào lại liên quan đến công chúa chúng ta!”
La Khải lắc đầu thở dài nói “Đúng vậy!”***
Chế Vân vừa đi ra cửa, thì tên lính dẫn đường lúc chập tối đã chạy đến nói “Công chúa không sao, thuộc hạ lấy làm mừng quá!”
Chế Vân nhạt giọng nói “Bọn họ không hay biết gì cả đâu, thế nào rồi! Họ an toàn cả rồi chứ?”
Tên lính mừng rỡ nói “Họ đã ra khỏi thành cả rồi!”
Chế Vân mừng lắm nói “Hay lắm! Mau dẫn đường ta đến đó.”
Tên lính ngơ ngác nói “Công chúa định đi ngay trong đêm mà không đợi đến sáng mai hay sao? Trời đã tối, bên ngoài lại rất nguy hiểm sẽ làm
đám tuần tra nghi ngờ mất.”
Chế Vân nghiêm nét mặt nói “Ta thừa biết ngươi có đường thông dụng
ra ngoài phủ, ma không hay quỷ không biết. Ngươi đã sống ở đây lúc nhỏ
lý nào ta dùng người không tìm hiểu rõ, đừng lôi thôi nữa dẫn đường ngay đi!”
Tên lính nghe nàng nói vậy thì cười hê hê nói “Đa tạ công chúa trọng dụng!”
Nói rồi đi trước dẫn đường đưa Chế Vân đến khu vườn hoa, vào trong
cửa tháp miếu nơi ba người Lâm, Lều, Trần Hưng ẩn nấp lúc sáng, dở lớp
gạch bên dưới nền tháp thì lộ ra một lỗ hầm thông ra bên ngoài. Cả hai
lần theo đường hầm đi ra ngoài, tên lính huýt mấy tiếng sáo lập tức ba
người từ trong bóng tối xuất hiện bước ra, thấy Chế Vân liền cúi đầu làm lễ. Nàng thấy vậy khó chịu nói “Tại sao lại có nhiều người như vậy?”
Tên lính cười trừ nói “Công chúa chớ lo, họ đều là huynh đệ tốt sinh tử đồng lòng, bảo đảm không ai phản bội công chúa đâu.”
Cả bọn nghe vậy cùng đồng thanh nói “Bọn thuộc hạ quyết trung thành với công chúa. Ai phản bội chết không toàn thây!”
Chế Vân xua tay nói “Chuyện này không đến mức quan trọng như vậy đâu, các ngươi đừng thề thốt lôi thôi nữa, đi mau thôi!”
Một tên chạy vào trong bóng tối một lúc dắt ra hai con ngựa nói
“Công chúa đi ngựa sẽ mau hơn, họ cách đây chỉ hơn ba dặm là cùng.”
Tên lính đở Chế Vân lên ngựa rồi tự mình cưỡi một con khác “Các
huynh canh chừng ở đây nếu thấy ai qua lại đây tuyệt đối không được ra
mặt, chúng ta chỉ đi một lát sẽ quay lại ngay thôi.” Nói rồi ra roi đánh ngựa chạy đi, Chế Vân phi ngựa theo sau chạy riết trong bóng tối mờ
mịt.
Đến ven rừng tên lính lấy trong người hai mảnh đá lửa đánh vào nhau
làm ám hiệu, một lúc thấy phía xa cũng có ánh chớp lóe lên, tên lính
quay sang Chế Vân nói “Họ kia rồi!”.
Nàng vừa đến gần đã nghe tiếng Cao Bát vọng ra “Có phải công chúa điện hạ đó hay không?”
Chế Vân nghe giọng giễu cợt của y thì bực mình nhảy xuống ngựa hừ
giọng nói “Tên tiểu tử ngươi thật đáng ghét, làm sao Hiểu Bình lại quý
trọng ngươi được chứ, nếu không có ý của gã ta cứ mặc kệ ngươi trong
thất ngục rồi!”
Cao Bát cười khanh khách nói “Ha ha mong công chúa điện hạ xá tội
cho, tại hạ là ngươi ăn nói thô lỗ không biết lấy lòng người
khác…Phải…!” Nói rồi quay sang Lê Hiểu Bình “Lê đệ có đúng là vừa rồi ta không chọc giận đến công chúa, có phải vậy không!”
Lê Hiểu Bình bước đến mừng rỡ khi gặp lại Chế Vân, xua tay nói “Cảm
ơn công chúa, đừng trách huynh ấy, huynh ấy vẫn như vậy đó!”
Chế Vân mím môi nói “Là ta không thích ngươi thân thiết với y mà thôi!”
Lê Hiểu Bình cười trừ nói “Cao đại ca chỉ đùa với công chúa mà thôi.”
Chế Vân mỉm cười nắm lấy tay Lê Hiểu Bình kéo đi một đoạn nói “Ta
đến đây chỉ là có chuyện muốn nói với ngươi, chúng ta đi thôi cứ để mặc
họ ở lại đây, ta ra chỗ khác thì hay hơn.”
Cao Bát cười nói “Công chúa đã có ý riêng với đệ đó, bọn ta không
quấy rầy đệ đâu.” Nói rồi quay lại ngồi cùng với ba người Võ, Đinh,
Thích uống rượu, Võ Danh khẽ rỉ tai Cao Bát nói “Công chúa đã có tình ý
với Lê đệ, chúng ta không nên trêu họ làm gì.”
Cao Bát cười khanh khách nói “Lê đệ chúng ta quả nhiên có diễm phúc, hừ, nhưng kết thân với người của hoàng thất quyền quý thì chẳng có kết
quả gì tốt đẹp cả.” Nói rồi hí giọng nói lớn “À, các huynh là huynh đệ
tốt của Lê đệ có nghĩa là huynh đệ với tại hạ, vậy chúng ta tại sao lại
không kết bái làm huynh đệ luôn nhỉ. Đã có rượu đây rồi! Chúng ta uống
thôi!” Cả bọn nghe vậy cười hô hô, mỗi người thay phiên nhau uống mỗi
người một ngụm lớn bầu rượu, nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Lúc này Chế Vân đã kéo Lê Hiểu Bình đi ra một khoảng xa mới buột
miệng nói “Tên huynh đệ của ngươi chẳng ra gì cả, tiểu tặc! Hắn ta là kẻ háo sắc đáng móc mắt lắm, không hơn không kém tên Trần tặc gì đó. Ta
còn chưa tính sổ chuyện trước kia với hắn đâu.”
Lê Hiểu Bình nghe ra trong lòng buồn bã thở dài một tiếng nói “Ta
không nghĩ Trần huynh lại là người như vậy nhưng Cao đại ca thì khác,
đại ca rất tốt bụng đã cứu ta một mạng sống. Tính khí tuy hào sảng nhưng là người trọng nghĩa khí.” Gã nói tới đó thì chợt nhớ đến bản chép tay
khẩu quyết Hợp Phong Ngũ Đĩnh liền quay sang Chế Vân nói “Ta quên mất,
từ lúc chúng ta gặp nhau đến giờ xảy ra không ít chuyện làm ta quên mất
không hỏi đến, vậy công chúa còn nhớ khẩu quyết Hợp Phong Ngũ Đĩnh hay
không?”
Chế Vân bật cười nói “Cái gì ta đã đọc qua đương nhiên là nhớ, huống gì chỉ là mấy dòng ngắn khẩu quyết đó chứ, ta sẽ chép lại một bản khác
cho ngươi được không!”
Lê Hiểu Bình nghe ra thì mừng rỡ, thập phần ngưỡng mộ tài ghi nhớ của Chế Vân “Quả nhiên là lợi hại!”
Chế Vân thấy gã đưa ngón cái lên, khen mình thì cười đắc ý.
Nàng lại nói “Ta đã giúp ngươi đưa y ra ngoài tự do, vậy ngay trong
đêm quay về phía bắc đến Thăng Long với ta? Ta muốn đến đó một lần vui
chơi mới được!”
Lê Hiểu Bình nghe vậy thì đáp liền “Được đó, chúng ta đến thăng Long vui chơi, ta còn có chuyện phải tìm Trấn chủ nữa.”
Chế Vân thích thú khi thấy gã đồng tình với ý của mình liền bước đến tên lính nói “Ngươi quay về trước đi, ta sẽ quay về sau!” Hắn nghe vậy
chấp tay cáo biệt.
Võ Danh bước đến hỏi “Hai người định ngay trong đêm chạy về hướng
bắc hay sao, ở đây ngày mai hẳn sẽ rất náo nhiệt sao lại vội như vậy?”
Chế Vân hừ giọng nói “Chúng ta còn lưu lại đây ngày nào thì vẫn chưa tư dọ tự tại ngày đó! Các ngươi nghĩ nước Chiêm Thành thiếu người không làm gì nổi các ngươi hay sao.”
Cao Bát nốc rượu ừng ực, mấy tháng y bị nhốt dưới thất ngục, tuy
không thiếu rượu thịt nhưng cô độc một mình rất buồn chán. Hôm nay gặp
cùng lúc mấy vị huynh đệ tốt y uống rượu thấy ngon hẳn ngày thường,
chẳng thèm quan tâm đến mọi người nói gì. Y nghe nói mang máng mới sực
ngẩn đầu lên nói lớn “Ở đây chán chết đi được không có gì thú vị cả,
chúng ta tốt hơn hết là quay về phương bắc cho xong.”
Võ, Đinh, Thích đương nhiên vẫn muốn lưu lại trong phủ, ngày ngày ăn sung mặc sướng, lại có người hầu người hạ lý nào lại bỏ qua ngay cho
đành. Vốn hai người Võ, Đinh là anh hùng tha phương tính khí không thích lưu lại một chỗ, mà chỉ muốn hành tẩu giang hồ hiệp nghĩa. Sau tỷ đài
muốn gia nhập quân binh chống giặc, tính khí rất kiên cường nhưng không
hiểu tại sao lại thay đổi tính khí, lại muốn lưu lại đây. Chẳng qua vì
vẻ đẹp lạ mắt, văn hóa khác phương bắc nên muốn lưu lại tìm hiểu nên
chưa muốn đi gấp. Ngày mai lại có sự kiến lớn mà anh hùng Nam Quốc đều
kéo đến, chưa tận mắt trông thấy thì càng tiếc nuối làm sao quay về ngay được, cả ba cùng đồng thanh nói “Huynh đệ nói phải nhưng bọn ta lần đầu xuống nam, đã không đến thì thôi, đến rồi thì phải đến tần Đồ Bàn một
chuyến. Có gấp chăng đi nữa bọn ta cũng phải chiêm ngưỡng náo nhiệt ngày mai rồi hãy tính!”
Chế Vân hừ một tiếng nói “Các người thích vui chơi thì tùy ý!” Nàng
lại trỏ tay Cao Bát nói thêm “Các ngươi muốn tên tiểu tặc y bị bắt lại
lần nữa thì ở lại.”.
Cả ba nghe vậy thì gãi đầu gãi tai thở dài, một lúc Thích Đại Pháp
lại nói “Để huynh ấy cải trang thành một người khác trà trộn vào đám
đông thì ai nhận ra được.”
Lê Hiểu Bình nghe vậy thấy làm phải, nghĩ đến chuyện anh hùng nam
quốc tụ hội đông đúc náo nhiệt thấy trong lòng mấy phần nao nao thích
thú, nhưng không nói ra. Chế Vân bực bội nói “Ta không biết! Các ngươi
muốn làm gì thì làm, ta với Lê Hiểu Bình sẽ quay về phía bắc trước.” Nói rồi nàng bước đến nắm lấy cánh tay gã kéo đi nói thêm “Chúng ta đi
thôi!”
Lê Hiểu Bình ấp úng, thấy cả bọn nhìn mình nháy mắt ra hiệu thì buột miệng nói “Chúng ta ở lại nốt ngày mai lên đương cũng không muộn! Mai
hãy lên đường được chứ?”
Chế Vân biết kèo nài gã đi gấp hẳn sẽ cải nhau, chuyện trước kia lại ập đến với gã thì thật chẳng hay ho gì, dậm chân ẫu não nói “Được, vậy
hai ta quay về phủ vậy, để bọn chúng ở đây muốn làm gì thì làm!”
Lê Hiểu Bình chưa biết làm sao thì nàng đã kéo gã đi, gã nghe tiếng
cười vui vẻ phía sau vọng đến thập phần là đang trêu chọc mình, gã thấy
Chế Vân kéo mình đi thẳng vào trong rừng thấy lạ buột miệng hỏi. “Cô đưa ta đi đâu vậy?”.
Chế Vân cười hì hì nói “Chúng ta dạo chơi một vòng, đến sáng thì vào thành vẫn còn kịp!”