Kẻ mà Hoắc Phong đang nắm cổ áo không ai khác chính là Chung
Phú Thông- lâu chủ Phiêu Hương lâu. Nhưng tại sao Hoắc Phong lại tìm hắn? Giũa
Hai người có mối quan hệ gì?Kết quả trận chiến giữa Trảm Ác Tử và Thạch Nhất
Lang ra sao?
“ Chủ nhân …có điều gì sai bảo?”, Chung Phú Thông khó khăn lắm
mới nói thành lời. Bàn tay của bạch phát nam nhân kia cứng như thép nguội, thít
chặn cổ họng y.
“ Tại sao ngươi lại giấu ta về chuyện của Minh Nguyệt? Tại
sao?” Hoắc Phong không kìm được tức giận ném y bay vào góc lầu.
Vị Chung lâu chủ này không ngờ thân thủ vô cùng linh hoạt, bị
ném như vậy nhưng chỉ cần một cái xoay người đã nhẹ nhành chạm chân vào tường rồi
lộn người , động tác cực kì tiêu sái phiêu dật.Gã nói:
“ Chủ nhân đã biết chuyện ấy rồi ư?”
Hoắc Phong quay mặt ra ngoài Tây hồ, đoạn y mới nói:
“ Là “ Độc nhãn ma vương “ đã tiết lộ cho ta. Nhưng ta muốn
chính miệng ngươi nói ra ! »
« Đã vậy thì tiểu nhân cũng không giấu giếm gì nữa, nhưng
xin chủ nhân nhớ cho tiểu nhân là mật sứ của Trảm Ác tử , có những chuyện được
phép nói, có những chuyện không thể nói, tất cả cũng vì muốn tốt cho chủ nhân
mà thôi. »
« Mật sứ của Trảm Ác Tử... », Hoắc Phong thoáng giật mình,
dòng suy tư chọt chuyển sang hướng khác.
Giang hồ đồn rằng dưới trướng của Trảm Ác Tử có những mật sứ
luôn làm nhiệm vụ thu thập tin tức của võ lâm. Họ có khả năng điều tra, khám
phá các vụ kỳ án của giang hồ, còn Trảm Ác Tử thì thực thi công lý , tiêu diệt
những kẻ thủ ác mà thôi. Chung Phú Thông bề ngoài là ông chủ của Phiêu Hương
lâu nhưng thực chất là mật sứ của Trảm Ác Tử, chính y đã thông báo tung tích của
« Độc nhãn ma vương » cho Hoắc Phong. Sự việc hai mươi năm về trước trên đỉnh
Tuyết Hàng sơn, y cũng có chứng kiến, nhưng lúc đó y lại không thể ra tay giúp
đỡ cho Trảm Ác Tử. Bởi vì các mật sứ có điều luật là chỉ cung cấp tin tức và điều
tra cho Trẩm Ác Tử, còn việc nghêng chiến tiêu diệt kẻ thù thì tuyệt đối không
được nhúng tay vào. Hơn nữa Chung Phú Thông có niềm tin với bản lĩnh của Hoắc
Phong , cho dù là vực sâu vạn trượng đi nữa cũng không thể làm khó Trảm Ác Tử.
Do vậy, sau trận chiến ấy, y đã âm thầm theo dõi tứ đại cao thủ kia và đã khám
phá ra âm mưu của Dương Chấn Thiên. Hiềm một nỗi là lai lịch của hai cao thủ
còn lại thì không thể điều tra được. Chỉ có « Độc nhãn ma vương » là đã để lộ
giọng nói lúc dùng Minh Nguyệt uy hiếp Trảm Ác Tử nên y đã lần theo hành tung của
hắn tới hàng Châu này. Việc lập Phiêu Hương lầu ở bên Tây hồ là báo hiệu liên lạc
cho các mật sứ khác cũng như chính Hoắc Phong.
« Sau trận ấy, Dương Chấn Thiên đưa Minh Nguyệt cô nương về
Thanh Long tiêu cục ở Lạc Dương. Đó là nơi canh phòng vô cùng nghiêm mật nên tiểu
nhân khó mà lọt vào được. Thế là tiểu nhân đành cải trang thành người bán dạo
quanh đó, tìm cơ hội lẻn vào. Nhưng quả thực tiêu cục của lão họ Dương ấy tổ chực
rất nghiêm , tiểu nhân đã mai phục gần một năm mà chưa có tin tức gì về Dương
cô nương cả.Thế là tiểu nhân liền liên lạc với Trắc Ảnh mật sứ, giao việc đó
cho y còn mình thì lo việc điều tra hành tung của « Độc nhãn ma vương ». Trắc Ảnh
rất giỏi thuật dị dung nên dẽ dàng trà trộ vào thanh Long tiêu cục. Một thời
gian khá dài sau, Trắc Ảnh báo tin cho tiểu nhân biết chuyện Dương cô nương
thành thân với Lý Tu Di. Quá kinh ngạc nên tiểu nhân cũng đến Lạc Dương tìm hiểu
thực hư ra sao. Tiểu nhân đóng giả một người bán dạo lân la trò chuyện với vài
tiêu đầu trong Thanh Long tiêu cục. Lời qua tiếng lại , cuối cùng một tên trong
bọn chúng cũng đề cập đến việc Minh Nguyệt cô nương chuẩn bị thành thân với Lý
Tu Di. Còn theo lời Trắc Ảnh thì hắn đã nhìn thấy ... », nói đến đây Chung Phú
thông cúi mặt xuống, không dám nhìn Hoắc Phong nữa.
« Hắn thấy gì ? », Hoắc Phong hét lớn .
« Trắc Ảnh... nhìn thấy Dương cô nương với gã họ Lý đó rất
thân mật với nhâu, trông giống hệt một đôi uyên ương yêu nhau say đắm... »
« Câm miệng », nộ khí bốc lên , Hoắc Phong phóng một chưởng
vào chiếc bàn uống rượu. Chiếc bàn vốn làm từ đá nặng trăm cân nhưng cũng bị
đánh vỡ nát.
Chung Phú Thông vẫn nói tiếp :
« Tin rằng « Độc nhãn ma vương » cũng nói y như vậy với chủ
nhân. Đúng là Dương cô nương cam tâm tình nguyện lấy Lý Tu Di. Chúng tiểu nhân
biết được điều này thì vô cùng thất vọng nhưng cũng không thể phá hủy hôn lễ
đó. Trắc Ảnh vẫn ở lại trong Thanh Long tiêu cục, âm thầm điều tra , thậm chí
còn tìm cơ hội hành thích Dương Chấn Thiên. Tiếc là lão họ Dương ấy vô cùng xảo
quyệt , mấy lần Trắc Ảnh hành thích đều thất bại, may mà không bị lộ thân phận.
Cho đến mười năm sau, Dương Chấn Thiên lâm trọng bệnh rồi qua đời. Ngọc tọa võ
lâm minh chủ lẫn ngôi vị đại đương gia của Thanh Long tiêu cục đều truyền lại
cho Lý Tu Di. Nghe đâu họ Lý đó đã được đích thân Dương Chấn Thiên truyền thụ «
Vô Thiên kiếm quyết », nên mới đường hoành mà lên ngôi bá chủ võ lâm mà không bị
võ lâm đàm tiếu. »
« Chuyện này..quả thực ta không thể tin nổi », Hoắc Phong ôm
đầu đau đớn nói : « Làm sao nàng lại bỏ ta để lấy hắn cơ chứ. Nàng đã từng hẹn
ước sẽ cùng ta răng long đầu bạc cơ mà. »
« Chuyện quả thực khó tin nhưng lại là sư thật, chủ nhân nên
quên cô ấy đi. Hoắc Phong nhìn ra Tây hô, gió mưa vẫn vần vũ giăng giăng. Y uất
hận thốt lên :
« Quên ư ?...Làm sao ta có thể quên đượhc nàng ? »
« Dù gì cô ấy cũng là vợ kẻ khác . »
Ba chữ vợ kẻ khác này tựa như móng vuốt mãnh thú cào xé trái
tim của Trảm Ác Tử. » Nàng đã là vợ của người ta rồi ư ? Thế còn ta ? Ta vì
nàng mà nhảy xuống vực sâu vạn trượng cơ mà ? Lẽ nào..tất cả đều không có ý
nghĩa với nàng sao »
Chung Phú Thông xáp lại gần :
« Chủ nhân ! Người chớ nên quá đau buồn »
Hoắc Phong chợt chỉ vào mái tóc của mình, từng sợ từng sợi
đã bạc trắng như tuyết.
« Tóc xanh vì nàng đã bạc từ bao giờ, bây giờ liệu có xanh
trở lại được không ? Nàng đâu còn nhớ nữa. Nhưng ta thì..hai mươi năm, hai mươi
năm trường đằng đãng dưới Ly Trần nhai vẫn nhớ tới nàng, để hôm nay biết được
nàng đã lấy người khác, thật là không cam lòng, không cam lòng. »
Hoắc Phong hét to, thanh âm như sấm vang xa cả Tây hồ. Chung
Phú Thông biết có khuyên cũng không ích gì nên bỏ đi, để lại y một mình. Đôi mắt
y bỗng mờ đi mà hình bóng của nàng thì cứ hiện ra mỗi lúc một rõ. Từng trang ký
ức cứ thế ùa về như dòng suối nhỏ lâu ngày bị chặn lại bỗng được khai thông
tuôn chảy mạnh mẽ.
Y còn nhớ lần đầu gặp nàng cũng chính ở Tây hồ này. Lúc đó
nàng bận một bộ đò màu trắng tinh khiết , mới thoáng nhìn mà y đã biết suốt cuộc
đời này không có nữ nhân nào làm y động lòng được ngoài nàng ra.
Nàng đi tìm thuốc tiện thể ghé qua dạo chơi Tây hồ, còn y
thì tìm Sái Đại Nương để tỉ võ. Một lần gặp gỡ ấy bỗng hóa thành câu chuyện đầy
oan nghiệt. Y đi theo nàng suốt ba tháng, vượt bao núi non hiểm trở, bao vùng hoang
sơn tuyệt địa. Nhiều lần nàng gặp phải bọn thảo khấu lục lâm, y đều bí mật ra
tay bảo vệ. Cho đến một ngày nàng bị « Tử Sam lão quái « bắt đi hòng uống máu
phục vụ cho việc luyện công. Y khổ chiến rất lâu mới cứu được nàng về nhưng thọ
thương rất nặng , ngất đi không biết bao lần. Lúc tỉnh lại mới biết nàng đang
chữa trị cho mình. Tấm chân tình của y, dù không nói ra nhưng nàng cũng đã biết
và cảm động... Hai người đã cùng hẹn ước bên nhau trọn kiếp . Nào ngờ nàng là lệnh
ái của Dương Chấn thiên, kẻ thù của ân sư. Rốt cuộc thì tai họa cũng từ đó mà
kéo đến...
Nghĩ tới đó, cổ họng của Hoắc Phong nghẹn lại, một nỗi uất hận
dâng lên khiến trái tim hắn như bị căng phồng, muốn vỡ tung ra. Bất chợt y rút
đao ra, chém điên cuồng vào sóng nước. Mỗi đao chém ra như bão táp , chẳng mấy
chốc tạo nên cơn sóng lớn làm chấn động thuyền bè trên hồ
« Trừ đao đoạn thủy, thủy cánh lưu
Cử bôi tiêu sầu, sầu cánh sầu. »
Câu thơ ấy y đã nghe từ lâu nhưng bây giờ mới hiểu. Cho dù
đao xuất ra có mạnh thế nào thì hình ảnh Minh Nguyệt vẫn hiện về trong trí óc của
y...
Cách đấy khá xa, trên hồ có một con thuyền trang trí vô cùng
tinh xảo đang ngự. Bị những cơn sóng do đao kình của Hoắc Phong gây nên, con
thuyền chấn động . Một thiếu phụ áo trắng phong tư vô cùng diễm lệ lặng im ngắm
nhìn những con sóng đó. Chúng tựa như nhũng cơn ba đào trong cuộc đời nàng vậy.
« Phu nhân, chúng ta lên bờ thôi. »
« Tiểu Hồng, ngươi lên trước đi. »
« Phu nhân người đang nhớ tới ai à ? »
Thiếu phụ kia khẽ mỉm cười :
« Hai mươi năm trước ta có gặp một người, một người mà cả đời
này ta không bao giờ quên được... »