Bọn Triệu Đại Ngưu ngẩn người ra . Vân Hoán Thu tặc lưỡi
nói:
“ Mạo hiểm cả tính mạng của lệnh ái, lão tặc họ Dương ấy còn
không bằng cả súc sinh.”
Thạch Nhất Lang trầm giọng nói:
“ Sau khi trừ khử được Trảm Ác Tử, ta cứ tưởng sẽ được gặp lại
ái thê và hài tử, nào ngờ lão họ Dương kia sợ ta hé lộ chuyện bỉ ổi đó cho
giang hồ nên đã định giết ta. Rất may sau trận ấy, lão và cao thủ kia đã hao tổn
khí lực nên ta mới có cơ hội thoát thân, nhưng...cả gia đình ta đều bị sát hại...”
Lưu Hoành Cư không giấu được phẫn nộ:
“ Bội tín bội nghĩa, không hiểu sao lão tặc đó lại ngồi được
lên ngọc tọa võ lâm minh chủ.”
Chu Thụ nói:
“ Bọn võ lâm chính phái cứ tự cho rằng bản thân luôn quang
minh chính đại, thực chất đầy rẫy những hành vi ám muội hèn hạ, chẳng thà để
Chu mỗ này làm minh chủ võ lâm cho rồi.”
Vân Hoán Thu cười:
“ Tam đệ, cái gì mà chính phái, cái gì mà tà phái. Rốt lại
cũng chỉ là hư danh mà thôi. Cũng vì cái hư danh ấy mà Dương Chấn Thiên mới ám
hại Trảm Ác Tử. Đệ nghĩ xem, làm sao đường đường là minh chủ võ lâm sao có thể
chịu ở dưới một người có “ Sinh tử lệnh” trong tay”, đúng là ‘Trời đã sinh Du,
sao còn sinh Lượng.”
Triệu lão ngũ gật gù:
“ Trảm Ác Tử khả dĩ cũng còn có thể so với Vũ hầu, còn lão tặc
họ Dương kia e khó mà sánh nổi với Chu Du.”
Đúng lúc ấy một trận cuồng phong thổi vào miếu căt ngang câu
chuyện. Kế đó,một bóng đen lao vào. Bọn Triệu Đại Ngưu chỉ thấy một nam nhân
cao lớn mặc áo choàng. Dưới ánh lửa rừng rực , mái đầu bạc trắng của nam nhân ấy
trông cực kì ngụy dị. Đó rõ ràng là kẻ đã sống hai mươi năm dưới Ly Trần Nhai,
là kẻ mà Triệu Đại Ngưu gặp ở Phiêu Hương lâu. Y cũng chính là kẻ đã đến tế mộ
của Sái Đại Nương ở Vạn Mai Lâm viện. Y chính là Hoắc Phong, nhưng đêm nay y lại
đeo mạt nạ ngọc, mặt nạ mà nhân sĩ võ lâm đều kinh hoàng mỗi khi trông thấy.
Nói cách khác, y chính là Trảm Ác Tử.
“Trảm Ác Tử!”. Thạch Nhất Lang khẽ rít lên trong cổ họng,”
cuối cùng thì ngươi cũng tới”.
Hoắc Phong không đáp mà đưa mắt nhìn một cách ngạo nghễ .
Đôi mắt y bỗng phát ra một luồng sát khí cực mạnh, bao trùm cả ngôi miếu cổ.
Triệu Đại Ngưu giật mình khi nhìn vào đôi mắt sáng quắc của
Trảm Ác Tử. Đoi tay y như cứng đờ ra, toàn thân như tê dại , không thể di chuyển
được dù là một ngón tay.
“ Không lẽ đây là sát khí của Trảm Ác Tử”, Triệu Đại Ngưu thấy
lạnh cả người. Kế bên Chu Thụ và Lưu Hoành Cư cũng không khá hơn là mấy. Chu
lão tam thì run lẩy bẩy cầm kiếm không vững, Lưu lão tứ muốn hét to một tiếng
nhưng cổ họng như bị ai đó bóp chặt khiến hắn không thể hét được mà chỉ có thể
mở to mắt, thở hổn hển.
Duy chỉ có “ Độc nhãn ma vương" Thạch Nhất Lang cùng với
Vân Hoán Thu là không bị luồng sát khí ấy tác động, tu vi của hai người ró ràng
cao hơn ba người Chu, Lưu, Triệu.
Vân Hoán Thu quát lớn:
“ Lâm trận tối kị là để mất tinh thần, các ngươi lăn lộn bấy
nhiêu năm trên giang hồ mà ngay cả điều ấy cũng không biết ư?”
Ba người kia nghe vậy thầm cảm thấy hổ thẹn, liền điều tức
chân khí trong người, phút chốc tay chân đã trở lại bình thường. Nguyên vừa rồi
mấy người này bị luồng sát khí kia uy hiếp nên tâm tính hoảng loạn, chân khí
ngưng trệ nên mới có trạng thái ấy, may nhờ Vân Hoán Thu kịp thời trấn an nên nỗi
sợ hãi trong lòng mới được hóa giải.
Thạch Nhất Loang đứng dậy nói:
“ Ngày trước vạn bất đắc dĩ phải đắc tội với đại hiệp, ta biết
sớm muộn cũng có ngày hôm nay, chỉ xin người hạ thủ lưu tình với những vị huynh
đệ này, họ không liên can gì đến ân oán giữa hai ta.”
Hoắc Phong không đáp mà chỉ tiến tới, mỗi bước chân của y
như trăm ngàn vó ngựa làm cho cả ngôi miếu rung chuyển.
Thấy vậy Vân lão nhị đứng chắn trước mặt Thạch Nhất Lang. Y
cười hì hì nói;
“ Tại hạ nghe danh đại hiệp đã lâu, hôm nay mới được diện kiến
quả nhiên danh bất hư truyền”, vừa nói, y vừa ngầm vận kình vào hai tay, chỉ cần
Hoắc Phong động thủ là y lập tức liều chết tử thủ.
“ Đại ca của ta từ lâu đã thoái ẩn, chuyện giang hồ sớm đã quên
lãng, đại hiệp còn chấp nhặt làm chi. Hơn nữa kẻ chủ mưu hãm hại đại hiệp là
lão tặc Dương Chấn Thiên, đại ca của ta chẳng qua bị ép buộc nến mới mạo phạm
...”
Hoắc Phong không buồn nghe mà chỉ nói:
“ Cút.”, thanh âm như hổ khiếu long ngâm khiến cho bọn Triệu
Dại Ngư đinh tai nhức óc. Hiển nhiên Vân Hoán Thu biết không thể dùng lí lẽ được.
“ Nếu đại hiệp đã cố chấp như vậy thì Vân mỗ này đành phải đắc
tội.”, nói chưa dứt lời, Vân Hoán Thu đã tung một chưởng “ Phi xà thôi tâm thủ”
vào ngực Hoắc Phong. Y bất ngờ xuất chiêu chỉ mong chiếm được tiên cơ, không để
Hoắc Phong rút đao ra.
Trảm Ác Tử thẳng thắn nghênh chưởng đón đỡ. Song chưởng chạm
vào , Vân lão nhị đã thấy hổ khẩu tê rần. Biết địch thủ nội công thâm hậu , y
liền biến chiêu đánh xuống huyệt đan điền.
Nhưng Hoắc Phong đời nào để mình bị trúng chưởng, y lập tức
dùng trảo chộp lấy tay của Vân Hoán thu đồng thời vận kình. “ Rắc, rắc”, tiếng
xương gẫy phút chốc đã vang lên.
Tay phải của Vân Hoán Thu đã bị bẻ gãy nhưng y cố nhịn đau.
Tả chưởng lập tức đánh vào huyệt Cưu Vĩ. Huyệt ấy vốn là tử huyệt của con người,
nếu trúng thì e rằng khó mà bảo toàn được sinh mạng. Chưởng phong quá gần nên
Hoắc Phong không thể chống đỡ. Chỉ biết một chưởng này Vân Hoán Thu đã vận hết
mười thành công lực , quyết đồng quy ư tận, chết chung với địch thủ.
Thấy sát niệm nổi lên trong mắt của Vân lão nhị, Hoắc Phong
đã đoán biết được ý đồ nhưng vẫn thản nhiên hứng trọn một chưởng . Họ Vân vừa
đánh vào ngực địch thủ đã thấy kình lực của mình như bị hút hết xuống vực sâu.
Y thất kinh định thu chưởng về nhưng bàn tay đã dính chặt vào huyệt Cưu Vĩ của
Hoắc Phong, không tài nào rút ra ra được.
Chớp lấy thời cơ, Hoắc Phong lật chưởng chém trả lại vào huyệt
Đản Trung của Vân Hoán Thu. Chưởng lực bao hàm đao kình mãnh liệt, cho dù là sắt
thép cũng phải tan nát.
Một ngụm máu tươi lập tức phun ra, thân hình Vân Hoán Thu
thì như quả bóng xì hơi bay văng về phía sau. Thạch Nhất Lang liền phi thân chụp
lấy y.
Bọn Triệu Đại Ngư không ai nói gì lập tức xông vào. Triệu Đại
Ngưu dùng thiết chùy tấn công trực diện vào huyệt Bách hội, Chu Thụ và Lưu
Hoành Cư thì như hai gọng kiềm , tấn công từ hai bên. “ Thiết bút tử “ nhắm
ngay vào hai yếu huyệt Quyết âm du và Mệnh môn. ‘Trường phong kiếm’’ cũng hướng
vào huyệt Chí Thất mà đâm tới. Đấy vốn là thế trận “ Tam tinh phệ nhật “ mà ba
người đã luyện tập từ lâu , chuyên dùng để khắc chế cao thủ. Cho dù thân thủ
linh hoạt đến đâu cũng không thể cùng lúc tránh được ba mũi tấn công ấy.
Nhưng Trảm Ác Tử đâu phải cao thủ bình thường. Y là cao thủ
trong cao thủ, thậm chí là kẻ chuyên giết các cao thủ. Dưới mắt y , thế trận của
ba người này còn không đáng một xu.