Hứa Phi nhất thời ngây ra , “Vô thiên kiếm thủ? Dương Chân
Thiên? Vãn bối chưa từng nghe qua cái tên này, không biết người đó có quan hệ
gì với tiền bối ?”
“Ta với lão già đó không thân không thích”, Hoắc Phong nói
tiếp, “ có điều hai mươi năm trước lão là minh chủ võ lâm , giờ đây vật đổi sao
dời, thế cục đã khác thật không khỏi bàng hoàng thôi.”
Hứa Phi chỉ về mấy cây hồng mai đằng xa nói:
“ Ngày trước ân sư có chôn mấy vò Mai hoa tửu dưới gốc mai
kia, không biết tiền bối có nhã hứng thưởng rượu không?”
Hoắc Phong không trả lời mà chỉ ngửa mặt nhìn trời. Y dõi
theo từng cánh chim én đang chao liệng trên không. “ Nếu có thể ta cũng muốn được
như chim én kia, bay ngay đến chỗ Minh Nguyệt , chỉ phiền một nỗi không biết
tung tích của nàng mà thôi.”. Đoạn y quay lại nói với Hứa Phi:
“ Tiểu huynh đệ , đáng tiếc ta có chuyện cần làm ngay ,
không thể cùng ngươi đối ẩm được. Nhưng ngươi yên tâm , hai kẻ hảo tửu như
chúng ta sớm muộn cũng gặp lại nhau, khi ấy nhất định ta sẽ uống với ngươi một
trận ra trò.”
Nói xong Hoắc Phong lướt đi, Hứa Phi cũng chỉ còn biết nhìn
theo. Không thể cùng nam nhân tóc trắng kia đối ẩm, chàng cảm thấy nuối tiếc
trong lòng. Chớp mắt bóng dáng của họ Hoắc đã hòa cùng với những cánh hoa mai
rơi lả tả, bên tai Hứa Phi vẫn văng vẳng câu thơ “
“Đản đắc túy trung thú,
Vật vi tỉnh giả truyền”
*
**
Lại nói về Triệu Đại Ngưu , sau khi bỏ chạy khỏi Phiêu Hương
lâu, gã phóng một mạch về phía nam, vừa đi vừa nghĩ lại trận giao chiến với Hứa
Phi.” Hôm nay quả thật đen đủi, không kiếm được rượu ngon lại còn bị chém rách
cả áo”, đang nghĩ thầm thì chợt một giọng nói vang lên làm gã giật mình
“ Ngũ đệ, sao bây giờ đệ mới về?”
Người nói câu ấy là một nam nhân thấp bé ngồi vắt vẻo trên
cây đại thụ bên đường. Y cầm một cái tẩu thuốc nạm bạc vừa nói vừa nhả từng
vòng khói nhỏ vào không trung:
“ Lại đi tìm rượu à? Sao không báo cho đại ca một câu? Hại
ta mất nửa ngày tìm kiếm đệ!”
Triệu Đại Ngưu ngẩng đầu hét to
“ Rốt cuộc có chuyện gì mà nhị ca phải tìm đệ?”
Thì ra người ngồi trên cây là nhị ca của Triệu Đại Ngưu. Y
là Vân Hoán Thu, biệt danh là “Linh xà quái thủ”.
Vân Hoán Thu cười nói:
“ Ta không biết, đại ca sáng nay triệu tập năm huynh đệ
chúng ta lại chắc phải có chuyện lớn. Lão tam và lão tứ đã đến miều sơn thần rồi,
chỉ còn mình đệ thôi.”
Nói tới đó y nhảy xuống vệ cỏ bên đường. Chỉ thấy thân hình
Vân Hoán Thu từ từ chạm nhẹ xuống đất, không hề phát ra tiếng động nào . Thân
thủ y rõ ràng cao hơn Triệu Đại Ngưu một bậc
“ Còn không mau theo ta trở về”. Vân Hoán Thu nói.
Gã họ Triệu bước tới, cố gắng che chỗ áo bị chém rách. Nhưng
gã vừa tiến lên thì Vân Hoán Thu đã xáp lại gần
“ Lão ngũ, đệ lại gây sự rồi phải không?”
Triệu Đại Ngưu giả vờ không hiểu, cười lớn” Nhị ca nói gì lạ
vậy? Đệ chỉ tìm rượu chứ có đánh nhau với ai đâu?”
Vân Hoán Thu cười nhạt , rít tấu thuốc trên tay rồi bất ngờ
đè ngửa Triệu Đại Ngưu. Thủ pháp của y quá nhanh làm gã họ Triệu không kịp trở
tay.
“ Thế vết rách này là cái gì? Uống rượu mà cũng làm rách áo
sao?”, y cười hì hì với Triệu Đại Ngưu nhưng đôi tay như một con linh xà, vừa mềm
mại vừa mạnh bạo đã tìm tới chỗ áo bị rách.
Biết không giấu nổi , gã họ Triệu đành nói dối” Là mấy tên
súc sinh bên bờ Tây hồ liên thủ lại đánh chứ nếu đơn đả độc đấu thì chưa chắc
chúng đã là đối thủ của đệ”.
Có chết Triệu Đại Ngưu cũng không nói thật về trận chiến với
với Hứa Phi, nếu để huynh đệ của gã biết được trận tỉ thí ấy thì gã đâu còn mặt
mũi nào mà xưng danh “ Nam sơn ngưu thần”.
Vân Hoán Thu buông tay ra rồi nói:
“ Chuyện ấy tạm gác lại, bây giờ nên quay về miếu sơn thần
đã, mọi người đang đợi chúng ta đó.
Tiếp đó, cả hai phóng nhanh về phía trước. Băng qua một khu
rừng già và một con suối, cả hai mới tới được một ngôi miếu đổ nát bên sườn
núi.
Một người mặc áo tím từ trong miếu xông ra kêu to.
” Nhị ca và ngũ đệ về rồi.”
Người này tay cầm một cây thiết bút , không cần hỏi cũng biết
biết y là “ Thiết bút tử” Lưu Hoành Cư, tứ ca của Triệu Đại Ngưu.
Kế đó, hai người khác cũng từ trong miếu bước ra. Một người
râu dài quá ngực, cầm một thanh trường kiếm. Đó chính là lão tam “ Trường Phong
kiếm” Chu Thụ .
Người còn lại chính là đại ca của cả nhóm. Thoạt nhìn tướng
mạo y vô cùng kì dị, một bên mắt của y bịt khăn lại, thân hình thì vô cùng cường
tráng nhưng chằng chịt những vết sẹo. Y cầm một thanh trường đao dài chừng sáu
thước. Giang hồ vì thế mới đặt biệt hiệu là “ Trường đao bạt sơn’’, còn tên thật
của y thì ngay cả bốn người kia cũng không rõ.
‘Hay lắm tất cả đã về đây hết rồi”. ‘Trường đao bạt sơn” nói
, ngữ khí rất khó nghe.
Triệu Đại Ngưu cúi xuống vái chào, dáng vẻ vô cùng cung
kính.” Không biết đại ca có chuyện gì sai bảo ?’’
“ Đứng lên đi lão ngũ, e rằng ta khó mà giũ nổi mạng qua đêm
nay.”
Bốn người kia nghe vậy không khỏi giật mình. Vân Hoán Thu vội
lên tiếng;
“ Đại ca, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gi?”
‘ Trường Đao bạt sơn” khẽ lắc đầu, đoạn y rút trong áo ra một
tấm kim bài màu vàng, trên đó khắc hai chữ “ sinh”, “tử” . Trông thấy nó, Vân
Hoán Thu bỗng rợn cả tóc gáy, y lẩm bẩm không nói nên lời’
“ Vật này… vật này là…”
“ Trường đao bạt sơn “ giơ cao tấm kim bài kia lên, cười khổ:
“ Nhị đệ chắc là đã nghe qua về nó . Đúng, đây chính là “
Sinh tử lệnh”.
“Sinh tử lệnh?” , bọn Triệu Đại Ngưu thốt lên nhưng vẫn còn
chưa hiểu.
Vân Hoán Thu liền giải thích:
“ Sinh tử lệnh này có hai ý nghĩa. Nếu người tốt gặp được
nó, tất sẽ được bình an vô sự, tức là ứng với chữ “sinh”. Còn kẻ ác mà gặp kim
bài này, nội trong ba ngày chắc chắn sẽ mất mạng, tức là ứng với chữ “tử”.
Triệu Đại Ngưu hỏi:
“ Nhị ca, rốt cuộc chủ nhân của Sinh tử lệnh này là ai?”
“ Trẩm Ác Tử”, Trường đao bạt sơn khẽ kêu lên, giọng nói đầy
kính phục “ Sinh tử lệnh này vốn là của “ Trảm Ác Tử”.
Ba chữ “ Trảm Ác Tử “ vừa thoát ra khỏi miệng của “Trường
đao bạt sơn” đã khiến bốn người kia hồn bay phách lạc. Chu Thụ mặt trắng bệch,
lắp bắp nói:
“ Người đó có phải là một đao khách đeo mặt nạ ngọc ?”
“ Chính là hắn.”
“ Hai mươi năm trước không phải hắn đã tuyệt tích giang hồ rồi
sao”, lão tứ Lưu Hoành Cư nói. ‘ Sao bây giờ sinh tử lệnh lại xuật hiện ở đây.”
Nhắc đến Trảm Ác Tử, bọn Triệu Đại Ngưu ai nấy đều vô cùng sợ
hãi. Nhưng tại sao huynh đệ năm người họ lại thất kinh đến vậy? Điều này phải
nhắc lại trận hạo kiếp của võ lâm Trung Nguyên cách đây hơn trăm năm. Lúc đó,
Thiên Tà giáo chủ Dịch Cửu Linh thống lĩnh quần ma, đánh lên núi Thiếu Thất
hòng tận diệt Thiếu Lâm Tự, san bằng biểu tượng của võ lâm chính phái. Tăng
nhân của Thiếu Lâm tự tuy võ công cao cường nhưng rốt cuộc thế cô không địch lại
được quần ma hung bạo.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc ấy, một đao khách thần
bí đeo mặt nạ ngọc đã xuất hiện khiêu chiến với Thiên Tà giáo chủ. Dịch Cửu
Linh chấp nhận lời thách đấu đó với một điều kiện: nếu hắn thắng, không những
Thiếu Lâm Tự mà ngay cả các đại môn phái khác trong võ lâm đều phải thần phục
Thiên Tà giáo. Đao khách đeo mặt nạ kia cũng đưa ra điều kiện, chỉ cần y thắng
Dịch Cửu Linh, toàn bộ quần ma phải rút khỏi núi Thiếu Thất, trong vòng hai
mươi năm không được gây chiến với võ lâm chính phái.
Một trận chiến vô tiền khoáng hậu lưu danh hậu thế cuối cùng
cũng nổ ra. Dịch Cửu Linh lúc đó đã luyện thành “ Âm sát ma công” đệ cửu trùng,
đã có thể độc ngạo võ lâm. Không ngờ y lại chuốc lấy thất bại sau ba mươi sáu
chiêu. Quá hổ thẹn, Dịch Cử Linh ôm hận rút quân lui về. Y dự định hai nươi năm
sau sẽ lại tiếp tục quyết đấu nữa nhưng rốt cuộc thương thế quá nặng. Mười ngày
sau trận khiêu chiến, Thiền Tà giáo chủ đã qua đời, quần ma không còn người
lãnh đạo cũng tự tiêu tan. Còn đao khách thần bí kia cũng phiêu du khắp nơi,
hành hiệp trượng nghĩa.
Sau khi Thiên Tà giáo lụi tàn, bọn sát thủ Huyết Vũ lâu
nhanh chóng nổi lên hoành hành giang hồ, gieo giắc bao kinh hoàng cho nhân sĩ
võ lâm. Trước tình thế ấy, trưởng môn tam đại kiếm phái phải thỉnh cầu sự giúp
đỡ của đao khách kia. Thế là chỉ trong một đêm, hơn một trăm linh tám sát thủ
Huyết Vũ lâu đều bị giết sạch. Ngay cả hoàng đế đương triều trong lúc vi hành
trong dân gian cũng được đao khách đeo mặt nạ đó nhiều lần hộ giá. Cảm kích về
tấm lòng nghĩa hiệp ấy, hoàng đế đã ban cho y biệt danh “ Trảm Ác Tử ‘ cùng với
‘ Sinh tử lệnh’, ngụ ý rằng y có toàn quyền quyết định việc sống chết của người
trong giang hồ. Điều kì lạ là dường như Trảm Ác Tử không bao giờ chết. Y cứ như
một bóng ma trừng phạt kẻ ác trong vòng hơn trăm năm, khiến cho hắc bạch lưỡng
đạo đều phải sợ hãi. Hai mươi năm trước , bỗng nhiên y dột nhiên mất tích, ác
nhân trong thiên hạ vô cùng vui mừng khôn tả. Không ngờ hôm nay , ‘ Sinh tử lệnh”
lại tái xuất, dự bạo một trận hạo kiếp sắp giáng xuống giang hồ.
“ Chẳng phải đại ca đã thoái ẩn rồi ư? Tại sao Trảm Ác Tử lại
tìm tới đây?”, Lão tứ Lưu Hoành Cư nói.
“ Trường đao bạt sơn “ thở dài:
“ Số trời đã định, có chạy cũng không thoát được. Chuyện ta
gây ra hai mươi năm trước cũng đến lúc phải thanh toán rồi. hôm nay triệu tập
các đệ lại là để nói lời giã biệt. Đêm nay dù bất cứ chuyện gì xảy ra với ta,
các đệ cũng không được manh động!”
Nghe lời ấy bốn người kia đều hoang mang lo sợ, chỉ riêng có
Triệu Đại Ngưu là không thay đổ sắc mặt. Gã nói to;
‘ Đâu có được, Triệu Đại Ngưu này không phải là kẻ tham sinh
úy tử. Nếu đệ khoanh tay đứng nhìn thì há không bằng loài chó lợn sao?”
Vân Hoán Thu đồng tình:
“ Lão ngũ nói đúng, cho dù có phải phơi thây nơi này ta cũng
phải bảo vệ đại ca.’’
“ Đúng, đúng”, Chu Thụ và Lưu Hoành Cư tán thành “ tất cả
chúng ta liên thủ lại, sợ gì không địch nổi hắn”.
“ Các ngươi...các ngươi không chịu nghe theo lời ta phải không?”,
Trường đao bạt sơn chỉ còn biết kêu khổ, vốn dĩ y định bảo bọn Triệu Đại ngưu
lánh đi, nào ngờ mấy người này nhất quyết ở lại.
Vân Hoán Thu nói” Ân nghĩa của đại ca với bọn đệ còn cao hơn
cả núi, làm sao bọn đệ có thể để mặc đại ca đối đầu với nguy hiểm được.”
Biết không thuyết phục được , ‘Trường đao bạt sơn’ đành quay
vào vào trong miếu. Thực ra khi nghe mấy lời khẳng khái đó, trong lòng y nhất
thời xúc động” Có được đám hảo huynh đệ này bên mình dù
phải bỏ mạng nơi đây ta cũng cam lòng”
*
* *
Đêm đó bốn người Vân, Chu , Lưu, Triệu ngồi xung quanh “ Trường
đao bạt sơn”, ai nấy đều ngưng thần giới bị, cầm chắc vũ khí trong tay. Bốn ngọn
đuốc cháy rừng rực trong miếu cũng sáng hơn thường lệ.
“ Lão nhị, đệ luôn muốn biết quá khứ của ta phải không?”, đột
nhiên “Trường đao bạt sơn” lên tiếng.
Vân Hoán Thu ngần ngừ một chút rồi đáp: “ Quả thực đệ luôn
tò mò về thân thế của đại ca. Người như đại ca ắt hẳn phải có một lai lịch bất
phàm.’’
“ Trường đao bạt sơn cười to: “ Không giấu gì các ngươi, tên
thật của ta là Thạch Nhất Lang, hai mươi năm trước đây ta là một trong Thập Đại
Ma Vương của Thiên Tà giáo. Biệt danh của ta là Độc Nhãn Ma Vương . Chúng ta đã
nhiều lần khiêu chiến với với cao thủ trong chính phái. Không ngờ lần ấy mười
người bọn ta trạm chán Trảm Ác Tử ở Thương Kiếm Môn. Kết quả ra sao chắc các đệ
cũng đóan ra, chín người kia đều táng mạng ở đó, còn ta may mắn chạy thoát. Sau
đó ta thay đổi dung mạo, nương nhờ của Phật. Nào ngờ một hôm Minh chủ võ lâm
Dương Chấn Thiên tìm đến. Mẹ kiếp , hắn ép ta phải tham gia kế hoạch trừ khử Trảm
Ác Tử , nếu không sẽ giết hết cả gia đình ta...”
Triệu Đại Ngưu không giấu được bất bình:
“ Không ngờ võ lâm minh chủ mà cũng có thủ đoạn bỉ ổi như vậy,
cái gì mà danh môn chính phái, tất cả đều là rắm chó hết.”
‘Trường đao bạch sơn nói tiếp:
“ Lão ngũ nói hay lắm, lúc đó ta cũng chửi hắn như thế,
Nhưng người tại giang hồ, thân bất do kỉ, cuối cùng ta cũng phải tham gia. Ngoại
ta ra , Dương Chấn Thiên còn mời hai cao thủ trong võ lâm khác... Hai người đó
bịt mặt nên ta không đoán được lai lịch của họ. Chỉ biết bốn người chúng ta bám
theo trảm Ác Tử và một nữ nhân lên Tuyết Hàng Sơn. Lúc ấy Dương Chấn Thiên hạ lệnh
tấn công. Trảm ác Tử vì bảo vệ nữ nhân kia nên chống cự rất quyết liệt. Bọn ta
đánh suốt một ngày một đêm cũng không đả bại được hắn. Cuối cùng ta bị Dương Chấn
Thiên ép phải dùng thủ đoạn đê hèn bắt cóc nữ nhân kia. Việc ấy khá dễ dàng, bởi
Trảm Ác Tử bận đối phó với ba người kia còn nữ tử kia thì không hề biết võ
công.”, nói đến đây, “ Trường Đao bạt sơn’ không giấu được uất hận, y hét lớn:
“ Khốn kiếp, ta đường đường là một hảo hán đội trời đạp đất,
vậy mà phải sử dụng thủ đoạn hạ lưu ấy. Nếu không vì tính mạng của hiền thê và
ái tử , thì ta thà chết chứ không bao giờ làm việc đáng hổ thẹn như vậy.”
Chu Thụ hỏi:
“ Sau đó tên Trẩm Ác Tra xử trí ra sao?”
"Trường Đao bạt sơn" cười nói:
“ Hắn ta đúng là kẻ si tình đệ nhất thiên hạ, thấy ta chĩa
đao vào cổ nữ nhân kia, Trảm Ác Tử đã nhảy xuống vực sâu ngàn trượng, đổi lại
yêu cầu ta tha chết cho nữ nhân đó. Sau khi y nhảy xuống vực, nữ nhân kia cũng
định tuẫn tiết theo, may sao Dương Chấn Thiên đã kịp thời ngăn cản. Hà hà, các
ngươi có biết nữ nhân đó là ai không?”
Lưu Hoành Cư đáp:
“ Không lẽ nữ tử đó có quan hệ với Dương Chấn Thiên. Đại ca
đừng nói đó là vợ của tên họ Dương ...”
“ Lão tứ nói đúng một nửa thôi. Nữ nhân ấy kì thực chính là
con gái của tên họ Dương kia.”