Chấn Sơn Vô Bản vừa dứt lời đã
tuốt đao ra khỏi vỏ. Đao quang lấp lánh phút chốc đã bao vây lấy Thường
Bát, không cho y một kẽ hở để chạy thoát. Nhưng Thường Bát đâu phải là
hạng tầm thường. Nhác thấy đao của Chấn Sơn Vô Bản, y đã thi triển thân
pháp khoái tuyệt của Cái Bang Túy Ảnh Phiêu Vũ, chỉ thấy thân hình y
chợt phân ra làm năm sáu người bay nhảy ngả nghiêng như kẻ say rượu,
tránh được hết đao quang.
-Hảo thân pháp! Chấn Sơn Vô Bản rít lên trong cổ họng rồi biến chiêu
chém lia lịa vào thân ảnh của Thường Bát. Nhìn sơ qua, đao chiêu của
Chấn Sơn Vô Bản rất đỗi bình thường nhưng mỗi chiêu thức của y đều vô
cùng nhanh nhẹn lại bao hàm nội lực hùng hậu, tuyệt không thua kém bất
cứ cao chiêu nào của các môn phái ở Trung Nguyên.
Thường Bát thấy đao chiêu của Chấn Sơn Vô Bản thì thầm kêu khổ. Mặc dù
những đường đao pháp của địch thủ nhìn rất bình thường nhưng đã phong
tỏa hết bộ vị của Túy Ảnh Phiêu Vũ. Nếu Thường Bát tiếp tục sử dụng Túy
Ảnh Phiêu Vũ nữa, chỉ nửa tuần hương nữa là thân hình của y sẽ bị chém
nét. Y vừa tránh đao của Chấn Sơn Vô Bản vừa nói:
Nguy quá! Nguy quá!
Ái chà, không được rồi. Gã Thường Bát kia thua mất! Bán Hoa Tăng thốt lên.
Nào có lý này, bản lĩnh của y đâu chỉ có như vậy! Hấp Diêm Lão Quái khẽ nói.
Hứa Phi chăm chú nhìn trận đấu giữa Thường Bát và Chấn Sơn Vô Bản nãy giờ liền nói to:
Vị huynh đài của Cái Bang kia vẫn chưa trổ hết tài nghệ. Có phải huynh
định đùa với hắn phải không? Như vậy thì đâu phải là tỷ thí võ công!
Chấn Sơn Vô Bản nghe được câu này thì cả kinh. Y vừa rút đao ra khỏi vỏ
là đã toàn lực thi triển sở học của bản thân còn Thường Bát thì vẫn chưa tung hết thực lực ra. Chỉ thấy Thường Bát gào lên một tiếng rồi chém
mạnh ra một đao dứt khoát. Tức thì một trận gió mạnh nổi lên quét thẳng
tới mặt của Thường Bát. Đây là chiêu Lãnh Nha Trảm vô cùng lợi hại của
Nam Thần Kiếm Phái, có thể lấy thủ cấp của kẻ địch cách xa tám trượng.
Thường Bát đứng cách Chấn Sơn Vô Bản chưa đến tám trượng nên vẫn nằm
trong tầm chém của Lãnh Nha Trảm. Chấn Sơn Vô Bản tin rằng với chiêu này Thường Bát sẽ phải giở chân tài thực học của mình ra.
Chỉ thấy song thủ của Thường Bát khẽ đưa lên. Y phảy tay một cái đã xuất ra hai luồng chỉ kình mãnh liệt màu đỏ bắn thẳng vào cơn cuồng phong
đang lao đến.
Viêm Long Bộc Liệt Chỉ! Bán Hoa Tăng và Hấp Diêm Lão Quái đồng thành kêu lên.
Trong khoảnh khắc ấy, cũng có một người hô lên như vậy. Đó là một vị thư sinh đang uống rượu ở lầu trên. Hứa Phi ngoái lên nhìn thì thấy đó là
một nam tử mặt hoa da phấn, trông rất ẻo lả.
Vị thư sinh ấy trông thấy Hứa Phi thì nguýt dài một cái ra vẻ coi
thường. Hứa Phi cũng không muốn dây dưa với hắn nên lại tiếp tục theo
dõi cuộc chiến. Lúc này, chàng thấy Thường Bát đã phá tan Lãnh Nha Trảm
của CHấn Sơn Vô Bản rồi. Chàng tưởng gã võ sĩ đạo kia sẽ tức tối lắm,
nào ngờ y cười một tràng dài đầy sảng khoái rồi tiếp tục xuất chiêu. Lần này Chấn Sơn Vô Bản đưa đao lên định chém thẳng xuống. Nào ngờ y chỉ có thể đưa đao lên chứ không thể chém xuống. Nguyên lai Thường Bát đã xuất một cước thần tốc đạp thẳng vào cổ tay của Chấn Sơn Vô Bản khiến y
không kịp chém xuống. Chưa hết, trong khi Chấn Sơn Vô Bản vẫn còn đang
kinh ngạc, Thường Bát xuất liền 3 chiêu công vào ngực gã. Chấn Sơn Vô
Bản lập tức bị đá bay ra xa tới hơn ba trượng.
Là Tật Long Thiểm Điện Thoái!
Lần này Hấp Diêm lão quái và Bán Hoa Tăng cùng kêu lên nhưng vị thư sinh trên lầu hai chẳng nói một tiếng nào. Y chỉ khẽ nhếch mép, tựa như xem
thường chiêu thức của Thường Bát.
Chấn Sơn Vô Bản lấy tay lên phủi áo chỗ bị Thường Bát đá rồi nói:
Cước pháp nhanh và độc, đáng tiếc chưa đủ kình lực để đả thương ta.
Thường Bát nghe câu này thì biến sắc mặt. Vừa rồi y tung ra Liên hoàn
tam cước trong Tật Long Thiểm Điện Thoái, có thể đá nát cả đá tảng vậy
mà chỉ đẩy lùi được Chấn Sơn Vô Bản chứ không làm hắn bị thương. Xem ra
gã võ sĩ Đông Doanh kia là một cao thủ nội công thì mới ung dung với 3
cước vừa rồi.
Hứa Phi nhìn thấy thế trận như vậy lập tức đưa ra phán đoán của mình
ngay. Chàng thầm nghĩ: “Luận về chiêu thức, Thường Bát rõ ràng chiếm ưu
thế nhưng luận về nội lực, tay võ sĩ Đông Doanh kia lại trội hơn một
bậc. Nếu đấu tiếp cũng khó phân được thắng bại, e rằng cả hai lưỡng bại
câu thương”.
Đúng lúc ấy vị thư sinh ở lầu trên nói vọng xuống:
- Vân Long Diệu Ba Chưởng, Túy Ảnh Phiêu Vũ,Viêm Long Bộc Liệt Chỉ và
Tật Long Thiểm Điện Thoái đều xuất ra cả rồi, sao Thường Bát huynh đài
không xuất nốt Thiết Long Kinh Thần Trảo và Cuồng Long Phá Thiên Thủ ra
để dạy cho gã Đông Doanh kia một bài học!
Thấy y còn trẻ tuổi như vậy mà đã biết được sở học của bản thân, Thường
Bát không khỏi rúng động. Nguyên lai những võ công mà vị thư sinh kia
nhắc đến chính là Thánh Long Lục Đạo, tuyệt học võ công của Cái Bang vốn chia làm sáu đường: quyền, cước, chỉ, trảo, chưởng và thân pháp. Mỗi
thành viên trong Cái Bang tùy vào địa vị của mình mà được bang chủ
truyền dạy cho những võ công ở trên. Tuy nhiên bang quy của Cái Bang rất nghiêm ngặt, những thành viên có địa vị thấp chỉ học được từ một đến
hai chiêu và không được dạy cho nhau cũng như cho người ngoài. Ngay cả
Lục Đại Trưởng Lão của Cái Bang mỗi người cũng chỉ tinh thông một đường
trong Thánh Long Lục Đạo. Chỉ có bang chủ là nắm hết tinh hoa của pho võ công này. Thường Bát là đại để tử của bang chủ Ngô Chính Liêm, lại là
người sẽ kế nhiệm chức bang chủ sau này nên đã được truyền gần hết tuyệt nghệ.
Vừa nãy y đã sử ra “cước”, “chỉ”, “chưởng”, “thân pháp” chứ chưa động
đến “trảo” và “quyền”. Giang hồ đồn rằng “trảo” và “quyền” thậm chí còn
lại hại hơn ““cước”, “chỉ”, “chưởng” và “thân pháp” gấp bội. Tuy nhiên
Thường Bát từ nãy vẫn chưa sử dụng, là do y chưa luyện thành hay khinh
địch mà không dùng đến.