Sau mười ngày mười đêm, cuối cùng bọn Hấp Diêm lão quái cũng
đến được chân núi Thiếu Thất. Từ đây, muốn đi lên Thiếu Lâm Tự cũng không còn
xa nữa. Có điều lúc này Hứa Phi vô cùng mệt mỏi. Chàng bị hai tên quái nhân kia
khiêng tới khiêng lui, cơ thể đã chịu không ít khổ sở . Lại thêm việc hai gã
này suốt này nói năng linh tinh, thỉnh thoảng lại quát nhau ầm ĩ khiến cho Hứa
Phi hết sức khó chịu. Có điều tính mạng của chàng bây giờ nằm trong tay chúng,
do vậy chàng chỉ có nước im lặng mà thôi.
Hấp Diêm lão quái dừng chân trước một khách điếm rồi nói:
- Hôm nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây, ngày mai hẵng lên Thiếu
Lâm Tự.
Bán Hoa Tăng gật gật đầu rồi khiêng Hứa Phi vào. Tuy nhiên
khách điếm hôm nay đông như chảy hội, chẳng còn trống chỗ nào cả.
- Ai da, sao hôm nay lại đông vậy.
Bán Hoa Tăng tròn mắt nhìn khách điếm khắp một lượt. Chỉ thấy
chỗ nào cũng đã có người ngồi. Hon nữa, những kẻ đó đều là những nhân sĩ võ
lâm, gươm giáo bày la liệt trên mặt bàn. Tửu điếm này vốn là chỗ nghỉ chân cho
những người muốn lên Thiếu Lâm Tự, lẽ nào những người này đều muốn tới Thiếu
Lâm ?
Bán Hoa Tăng quay sang nói với Hấp Diêm lão quái;
- Sư huynh, coi bộ sắp có chuyện lớn rồi. Theo đệ tính toán
thì đám người trong tửu lâu này định đến Thiếu Lâm Tự, chắc chắn bọn chúng đều
không phải hạng tốt lành gì.
Hấp Diêm lão quái gãi đầu một lát rồi nói:
- Hừm, phái Thiếu Lâm của chúng ta cao thủ như rừng, là nơi
ngọa hổ tàng long trong giang hồ, há sợ bọn ô hợp này sao ?
Hứa Phi nghe đến đây thì giật mình. Chàng không ngời hai tên
quái nhân này lại là môn đồ của Thiếu Lâm Tự. Không kìm được sự ngạc nhiên, Hứa
Phi buột miệng nói:
- Hai vị…hai vị là người của Thiếu Lâm Tự sao ?
Bán Hoa Tăng cười nhạt nói;
- Thí chủ thấy kì quái lắm phải không ? Cách đây mười mấy
năm, hai ta vốn là thảo khấu ở quan ngoại. Sau đó bị kẻ thù truy đuổi đến tận
Trung Nguyên này. Rốt cục cũng gặp Huyền Tâm đại sư…
Nói đến hai chữ “Huyền Tâm”, đôi mắt của Bán Hoa Tăng chợt
trở nên nặng trĩu, tựa như chất chứa nỗi buồn vô hạn.
Trong khi đó, Hấp Diêm lão quái gọi tiểu nhị đến hỏi chuyện.
- Ta cần hai gian phòng để nghỉ qua đêm.
Tiểu nhị kia vội vàng xua tay rồi nói:
- Đại sư, chỗ chúng tôi hôm nay chật kín rồi. Không còn
phòng nào trống quá. Xin đại sư tìm chỗ khác.
Hấp Diêm lão quái trợn mắt nói:
- Ngươi nói cái gì, bộ ngươi chán sống rồi chắc.
Tiểu nhị run run nói:
- Quả thực là không còn phòng nào cả. Nếu đại sư muốn thuê
phòng thì có thể thương lượng với những khách quan ở đây. Có thể họ sẽ nhượng lại
cho.
Hấp Diêm lão quái ừ một tiếng rồi đảo mắt nhìn quanh tửu lầu.
Lão đến chiếc bàn gần nhất, ở đó có ba nam nhân mặc áo xanh đang uốn trà. Bọn họ
đều đeo trường kiếm, khuôn mặt cũng lạnh lùng như kiếm vậy.
Hấp Diêm lão quái đến trước mặt ba người này rồi cười nói:
- Không biết ba vị có thể nhượng lại một phòng cho chúng tôi
được không ?
Ba người này chẳng ai thèm đếm xỉa gì đến câu nói của Hấp
Diêm lão quái. Thậm chí có người còn cười khanh khách:
- Không có chỗ trọ thì ra ngủ ở chuồng ngựa đi. Không phải kẻ
xuất gia tứ đại giai không sao, chuồng ngựa cũng thể làm nơi qua đêm đấy chứ.
Hai người bên cạnh cũng cười to ra vẻ chế nhạo.
Hấp Diêm lão quái vẫn cười cười. Lão đưa bàn tay đặt nhẹ lên
vai của nam nhâm vừa nói.
- Vị tiểu huynh đệ này thật biết nói đùa. Chuồng ngựa sao có
thể làm chỗ qua đêm được.
Lão vừa nói vừa ngầm vận kình lực vào vai của nam nhân kia.
Chỉ thấy tiếng xương kêu răng rắc vang lên. Nam nhân ngồi dưới ghế cũng biến sắc
mặt, tỏ ra đai đớn vô cùng. Y vội vàng hạ giọng:
- Được, được. Đại sư muốn một phòng chứ gì. Vậy thì cứ lấy
phòng của tại hạ đi.
Hấp Diêm lão quái cười nói:
- A di đà phật, thí chủ thật đã có hảo tâm như vậy, bần tăng
xin ghi nhận.
Nói xong lão quay người đi về phía Bán Hoa Tăng.
Hai nam nhân ngồi bên cạnh tức giận nhìn lão. Bọn họ không hẹn
mà cùng nhau xuất kiếm. Kiếm quang ngay tức khắc đã hiện ra nhằm thẳng thân
hình của Hấp Diêm lão quái mà tới. Hai kiếm này phóng ra vô cùng nhanh nhẹn, lại
chuẩn xác vô cùng, hiển nhiên kiếm thuật của hai nam nhân này không hề bình thường
chút nào. Có điều Hấp Diêm lão quái cũng không phải là người bình. Lão xoay người
một cái né được hai kiếm chí mạng rồi túm lấy hai nam nhân kia. Cả hai kiếm
khách đó đều kinh ngạc trước thủ pháp này của lão. Chớp mắt họ đã nằm gọn trong
tay của Hấp Diêm lão quái.
“Bịch”, hai nam nhân kia đồng loạt bị ném ra ngoài đường, tư
thế tiếp đất vô cùng khó coi. Kiếm khách còn lại cũng vội vàng chạy ra khỏi tửu
lâu. Ba người đó biết gặp phải cao thủ nên rất hoảng sợ, chỉ biết lấm lét bỏ chạy
mà không dám nói câu nào.
Hấp Diêm lão quái cười khà rồi nói với tiểu nhị:
- Đó, ngươi xem, ba người bọn họ đã nhượng lại phòng cho ta
rồi.
Lão đang đắc ý thì một thanh âm chói tai vang lên. Kế đò, một
kiếm khách khác cũng bị đánh văng ra khỏi tửu lâu.
- Ô hô, xem ra có rất nhiều kẻ tốt bụng cho người khác mượng
phòng.
Hấp Diêm lão quái lẩm bẩm rồi nhìn về phía sau. Đó là nơi mà
tên kiếm khách kia đị đánh bay ra. Chỗ đó có ba thiếu nữ ăn mặc rất lộng lẫy
đâng ngồi. Cả ba thiếu nữ đó có phong thái rất mực đoan trang, dung mạo mĩ miều
của họ thu hút mọi con mắt trong tửu lầu. Đương nhiên Hứa Phi cũng không ngoại
lệ.
Thấy chàng nhìn chăm chăm vào những thiếu nữ ấy, Bán Hoa
Tăng cười khà khà:
- Này này, thí chủ đừng quên lời hẹn ước với Tiểu Oanh cô
nương đó.
Hai chữ “Tiểu Oanh” quả thực có hiệu lực với Hứa Phi. Chàng
khẽ giật mình rồi cười nói:
- Đại sư, tại hạ đâu làm chuyện có lỗi với Tiểu Oanh cô
nương. Nếu như nhìn ngắm nữ nhân xinh đẹp là có tội thì cả thiên hạ này mắc tội
cả rồi.
Bán Hoa Tăng cười nói:
- Những lời này của công tử thật giống với bần tăng cách đây
mười mấy năm về trước. A di đà phật, lúc đó bần tăng cũng là một kẻ lãng tử
phong lưu lắm đó, không mỹ nhân nào trong thiên hạ lại không ngã vào vòng tay của
ta.
Hứa Phi nghe đến đây thì cảm thấy buồn cười vô cùng. Chẳng
ngờ một tay phong lưu như thế lại xuất gia làm hoa thượng, quả thực rất khó
tin.