Thấy Hứa Phi đâu dớn khổ sở, lão nhân kia liền kẹp ba quân cờ
vào tay rồi phóng vào ngực Hứa Phi. Chớp mắt, , ba huyệt đạo trước ngực Hứa Phi
đã được điểm liên tiếp. Hứa Phi gục xuống, lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Thiếu
nữ lúc nãy chạy ra hốt hỏang nói:
“ Gia gia, công tử ấy làm sao vậy?”
Lão nhân kia thở dài nói:
“ Lúc nãy ta đã thấy trong người y có hai chất kịch độc. Một
là chất độc trong Huyết Ấn mê tâm chưởng, một là chất độc của Phục não hòan hồn
đan. Bây giờ chúng đang bài xích lẫn nhau nên khiến y đau đớn như vậy. Lúc nãy
ta băn khoăn không hiểu vì sao y trúng Huyết Ấn mê tâm chưởng mà vẫn không chết,
hóa ra trong người y còn có chất độc của Phục não hòan hồn đan. Rất may là hai
lọai độc chất này tương khắc với nhau nên tính mạng của y mới đựoc giữ lại”
Thiễu nữ áo tím tái mặt nói:
“Gia gia, Phục não hòan hồn đan chẳng phải là độc dược của
tà giáo sao?”
Lão nhân kia chép miệng nói:
“ Theo ta thấy thì vị công tử này mới phục Phục não đan, còn
hoần hồn đan thì chưa cho nên mới xảy ra tình trạng như vậy. Tuy nhiên sự tồn tại
của hai chất độc trong cơ thể không phải là diều tốt. Sớm thì ba tháng nữa, muộn
thì đến tiết đông chí y nhất định thỏ huyết cho đến chết.”
Thíếu nữa áo tím nói:
“Gia gia, không có cách gì cứu y sao?”
Lão nhân kia ngẩng mặt lên trời nói:
“Theo ta biết thì có hai cách có thể cứu công tử đây. Nhưng
cả hai cách ấy đều khó hơn lên trời”
Thiếu nữa áo tín kia kinh ngạc nói:
“Gia gia, hai cách ấy là gì?”
Lão nhân kia nói:
“ Theo ta được biết, phái Võ Đang có một tuyệt thế nội công
tâm pháp là Thiên Đạo huyền công do Trương Tam Phong sáng tạo. Đặc điểm của môn
nội công này là có thể hóa giải vạn độc trong thiên hạ. Môn nội công này truyền
đến Cô Mộc Kiếm Thánh Long phi Tuyết thì thất truyền, không ai biết nó ở đâu.
Cách thứ hai là phải tìm được Lục Phiến Tuyết Liên trên đỉnh Tuyết Hàng sơn. Lục
Phiến Tuyết liên mười năm chỉ nở một lần, mỗi lần chỉ nở một bông duy nhất, mỗi
lần chỉ nở trong một canh giờ, trong một canh gờ ấy phải lấy cánh hoa pha chế
thành thuốc mới có thể giải độc. Tiếc là vẫn chưa có ai tìm được lọai hoa này.
Nghe nói năm xưa nữ thần y Minh Nguyệt từng lên Tuyết Hàng Sơn để tìm Lục Phiến
Tuyết Liên nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Ý trời khó đóan, kỳ độc trong người vị
công tư đây có giải được hay không đành phải chờ vào số mệnh của y”
**************
Những cơn sóng miên man bất tận vỗ vào mạn thuyền nghe như
tiếng thì thầm than thở. Mặc dù trong người còn rất yếu nhưng Hứa Phi vẫn gượng
ngồi đậy. Chàng được bíết người vừa cứu tính mạng mình là Động Đình cư sĩ Tiếu
Bất Túc và thiếu nữ áo tím là cháu gái của ông ta, tên nàng là Tiểu Oanh. Theo
như lời của Tiểu Oanh cô nương đó thì tính mạng của chàng đang gặp nguy hiểm.
Chàng chỉ có thẻ sống tới tiết đông chí mà thôi.
Trong khoang thuyền, những tia nắng nghịch ngợm lách qua khe
cửa sổ, chếu thẳng vào mắt chàng. Hứa Phi cảm thấy chúng cơ hồ quá rực rỡ, quá
đẹp khiến chàng không thể vứt bỏ trần thế này mà xuống đối ẩm với Diêm Vương.
Ngồi một lúc chàng mới nhận ra những ô cửa sổ trong khoang
thuyền thiết kế rất khéo léo,qua những ô cửa đó chàng có thể chiêm ngưỡng cảnh
vật ngòai trời. Hơn thế, mỗi cửa sổ nhỏ đó lại có một góc nhìn riêng, tạo thành
bức họa tuyệt đẹp. Cùng một cửa sổ, nếu nhfn ở góc độ khác nhau, cảnh sắc cũng
khác biệt, phải chăng đây chính là cửa sổ “ thước vô tâm họa” mà Lý Ngư đã từng
gọi?
Hứa Phi còn đang mải ngắm một đôi chim quyên đang đang chao
cánh trên khong thì một thanh âm dịu nhẹ đã truyền đến tai .
“Hứa công tử, ta có cái này cho công tử đây”
Tiểu Oanh bước vào, trên tay cầm một đĩa bánh ngọt. Nàng cười
nói:
“Công tử ở Hàng Châu nhưng chắc là chưa từng nếm qua lọai
bánh này”
“Bánh quế”, Hứa Phi từ từ đưa bánh vào miệng, cảm nhận vj
thanh thanh trên đầu lưỡi. Đây đích thị là bánh quế rồi.
Tiểu Oanh ngạc nhên nói:
“Công tử cũng biết lọai bánh này sao?”
Hứa Phi cười đáp:
“ Hồi nhỏ ân sư có làm món bánh này cho ta ăn. Ưm, vậy mà đã
hai năm rồi. Kể từ lúc nguwofi quy tiên, tại hạ mới có dịp thưởng thức lọai
bánh này”
“Xin lỗi”, Tiểu Oanh khẽ nói:” Không ngờ lại gợi chuyện buồn
của công tử”
Hứa Phi cười nói: “tại hạ phải cảm tạ cô nương mới đúng, mấy
ngày nay cô nương đã chăm sóc tại hạ, lại không quản ngại làm món bánh quế
này…”
Nói đến đó, giọng chàng bỗng trùng xuống: “ Chỉ tiếc là sau
này không biết còn cơ hội được thuworng thức món bánh quế này nữa không:
Hơn lúc nào hết, Hứa Phi hểu rõ sinh mạng của mfnh. Cứ một
giờ qua đi, chàng lại thấy một thứ gì đó trong người cũng mất mát theo. Cái chết
không biết tự lúc nào đã bám riết lấy tâm trí của chàng.
Biết Hứa Phi đang buồn, Tiểu Oanh liền nói:
“ Công tử có muốn uống rượu không?”
Vốn là một ke háo tửu, nghe đén đó hai mắt chàng sáng lên.
“Vậy thf còn gì bằng”
Ngay lập tức, Tiểu Oanh liền mang một hũ rượu ra. Nàng rót
vào chén rồi nói với Hứa Phi:
“Đay là rượu do ta tự nấu, hy vọng công tử không chê cười”
Hứa Phi nhìn thấy chén rượu sónh sánh một màu xanh ngọc, tự
biết là rượu ngon liền nói:
“Rượu do tiểu Oanh cô nưong nấu thì nhất định là mĩ tửu của
thên hạ, để tại hạ thưởng thức xem sao”
Thực ra đây là lần đâu chàng được một vị cô nuwong dung nhan
tuyệt sắc mờ rượu . Chưa uống mà chàng đã say rồi, không phải say vì rượu mà
say vì thiếu nữ như hoa như ngọc truớc mặt.
“Công tử uống đi chứ”, Tỉểu Oanh giục.
Hứa Phi liền đưa chén rựou lên , mọt luồn nhiệt khí từ rượu
tỏa ra lan đến từng mạch huyệt trên nguwofi chàng, cảm giác vô cùng sảng khóai.
“Hảo tửu”, Hứa Phi mở to mắt nói” Taị hạ tự cho mình là đã uống
hét rượu ngon trên đời, vậy mà khi uốn chén ruwoju này mớ biết bản thân là ếch
ngồi đáy giếng. Rượu Hoàng tửu Triệu Hưng, rượu Trúc Diệp Thanh ở Lạc Dương,
Mai Hoa Tửu của Hàng Châu, Thiệu Hưng tửu, Ô Trình tửu..tát cả đều không sánh
được với lọai rượu mà cô nương nấu.”
Tỉểu Oanh đỏ mặt nói” “Công tử quá khen rồi”. rồi nàng lại
đưa một chén nữa cho Hứa Phi” Cong utử uống thêm chén nữa, cảm giác như thế
nào?”
Hứa Phi khẽ mỉm cười nói:
“Thật là ngại, tại hạ vẫn tự cho mình là tửu lượng như biển,
nàn vạn chén không say, vậy mà vừa uống hai chén này đã thấy trong người ngỡ
như say, say rồi không muốn tỉnh. Không biết cái tên của lọai tượu này là gì?”
Tiểu oanh cười nói:
“Công tử đóan xem “
“Không lẽ là Mộng tửu, lúc uống tại hạ cứ như người trong mộng”
“Tên của lọai rượu này có chữ ‘mộng”, không phai Mộng tửu”
Hứa Phi nói: “ Tậi hạ không thể nghĩ ra cái tên gi cả. Phiền
cô nương giải thích cho”
Tiểu Oanh xoay chén rượu trên tay rồi nói:
“ Rượu này vốn dành cho hai người cùng đối ẩm. Mà hai người
này khong phải bằng hữu, cũng không phải cha con “
‘Không lẽ là dành cho vợ chồng? Là “Phu thê mộng?”
“Công tư lại đóan sai rồi, là phu thê, tfnh cam như chim liền
cánh, cây lền cánh. Cho nên tên của lọai rượu này là Uyên ương mộng. Rượu thường
uống vào say, say rồi lại tỉnh còn Uyên ương mộng thì uống mãi không tỉnh càng
uống càng thấy như đắm chifm trong giấc mộng ái tình”
“Uyên ương mộng”, Hứa Phi lẩm bẩm cái tên này., Mắt chàng
không ròi khỏ Tiểu Oanh. Lúc ấy trong lòng chàng như có muôn ngàn lời muốn nói
nhưng nhất thời không biết phải nói gì. Cuối cùng chàng chỉ có thể ngắm nhìn
nàng mà thôi.
Tểu Băng nói: “Lí ra rượu vẫn còn nhều như ng cách đây mấy
hôm đã bị người khác trộm mất rồi”
Hứa phi nói: “Kẻ nào ma to gan quá vậy?”
“Người đó là..”. Tiểu oanh đang nó bỗng nhiên khựng lại.
Thân hình nàng bỗng đổ gục vào ngực Hứa Phi. Lsc ấy men rượu vẫn còn ngây ngất
trong người, Hứa Phi chỉ bết tròn mắt nhìn. Nhưng chàng bỗng thấy có một bàn
tay điểm vào huyệt đạo sau lưng khến cho tòan thân bất động.
Một thanh âm chói tai vang lên:
“A di đà phật, một nam một nữ giữa cảnh sông nướchữ tình thế
này, thật là nhân duyên tốt đẹp”