Vũ biết rằng Di
ghét nhất những người trễ hẹn nhưng lần thứ hai hẹn với cô, anh vẫn không đến.
Anh gửi một người lạ chưa từng gặp bánh mì, bơ, sữa ấm và sợi dây chuyền la
Paix cho cô. Trên suốt quãng đường xe chạy cho tới tận lúc Phương gọi tới tìm
Di, trong đầu Vũ lúc nào cũng chỉ nghĩ tới việc hôm nay Di quàng chiếc khăn mùa
gì. Thắc mắc đó đáng lẽ anh nên tự tìm gặp Di để nhận câu trả lời mới đúng.
Di để chìa khóa
bên dưới thảm chùi chân trước cửa. Những tấm ảnh chụp của cô được treo
lại trên
tường. Nồi cháo đậy vung để trên bếp. Phần bánh mì thừa và ly sữa đã
được rửa sạch
ở trên bàn. Chiếc giày với cây xương rồng và chiếc khăn len màu xanh
treo ở
trên dây ngoài ban công. Tất cả chỉ giống như Di mới chạy đi đâu đó, lát nữa sẽ
trở về. Nhưng va li và cuốn sổ tay của cô đã biến mất, tủ giày trống
trơn, sợi
dây chuyền và ba chiếc khăn len của Vũ cũng vậy. Trên tường, bên cạnh
chữ
“Loser” nguệch ngoạc, Di viết thêm một chữ “Not” đằng trước. Có một tờ
giấy gấp
làm tư để trên bàn phấn bên cạnh khung ảnh có hình Di ở cánh đồng hoa.
Di viết: “No matter what’ll happen, I’ll fight for you.”[1]
[1] Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, tôi cũng
sẽ chiến đấu vì bạn.
Di không đề tên người cô gửi tới mà cũng có
thể cô gửi cho tất cả mọi người. Ý nghĩa của lời tạm biệt đó, Thu, Vinh và
Phương chắc sẽ cất giữ một phiên bản khác nhau cho riêng mình. Riêng Vũ, anh
nghĩ rằng đó là câu trả lời của anh.
Vũ ở lại căn phòng của Di. Anh trồng cây
hoa tím vào chiếc giày còn lại và treo bên cạnh cây xương rồng cũ. Anh xin vào
làm việc ở một nhà hàng Pháp nằm trên con đường gần dòng sông mà Di hay ngắm
nhìn mỗi buổi chiều. Mỗi lần có ai đó nhắc tới chuyện đi tìm Di, Vũ chỉ mỉm cười.
Anh gặp Di khi cả hai đều là những kẻ độc thân thất bại. Những kẻ độc thân và
“Bị bắt buộc phải trở thành độc thân” luôn luôn ấp ủ câu hỏi: “Với tình yêu,
mình thiếu điều gì? Tại sao mình thất bại như vậy? Liệu mình còn có thể yêu ai
khác hay không?” Đôi khi họ tìm kiếm những thứ quá hữu hình và đổ lỗi cho bản
thân mà không nhận ra rằng cái họ thiếu chỉ đơn giản là một khoảng trống. Một
khoảng trống để trái tim nghỉ ngơi, để họ có thể làm những điều mà họ mơ ước
hay theo đuổi, để tận hưởng cuộc sống của mình. Hãy cứ là một kẻ độc thân yêu đời.
Tình yêu rồi sẽ đến… trọn vẹn hơn. Vũ đã may mắn hơn người khác khi gặp được một
người khiến anh thực sự mong điều trọn vẹn đó.
Theo đuổi những món ăn Pháp mà anh đã học
và yêu thích, tập đàn You’ve Gonne Make Me Lonesome When You Go và thật nhiều
những bài hát khác, trở về nhà với gia đình mỗi tháng một lần, Vũ của năm hai
mươi lăm tuổi nên làm những việc như vậy. Để không còn là một kẻ thất bại và để
có thể bắt đầu…
Mỗi ngày thức dậy, Vũ đều nghĩ tới cây dẻ
trước cái khách sạn trên núi, nơi anh và Di nói về những ngày họ ở hai bên ban
công đối diện mà không hề biết nhau. Lần hẹn thứ ba, Vũ tự nhủ rằng anh sẽ
không đến trễ.
Trên con đường nhỏ trước nhà Vũ, chỉ cần
quay đầu lại là lúc nào cũng có thể thấy hai chiếc giày đu đưa trong gió và thi
thoảng là “Xanh da trời đang nằm nghỉ ngơi”.
Người ta thay đổi theo thời gian bởi cùng với
thời gian là rất nhiều biến cố, rất nhiều sự lựa chọn và quyết định. Nhưng dù
có chuyện gì xảy ra đi nữa, “I’ll fight for you”. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa…