Trong mỗi nháy mắt, Đường Tiêu thậm chí còn có chút ngây dại, nhớ rõ lúc mới đến đảo Áo Bỉ, chí hướng của hắn là tấn công dành lấy Cửu Châu, trở thành hoàng đế Cửu Châu đại lục. Chưa từng nghĩ rằng, đối với Vi Liên
đã từng băng qua đại đế quốc Bí Cảnh, vị hoàng đế của Cửu Châu đại lục
như hắn còn không bằng con chó.
Vi Liên mỉm cười, cũng chẳng phải vì đề tài lúc nãy nói quá nhiều, lá
bùa trong tay phiêu dật như bay, rất nhanh liền vẽ một tờ phù cầu lửa
đem đến trước mặt Đường Tiêu.
Đường Tiêu vội vàng thu thần kiếm, nhận lấy phù cầu lửa của Vi Liên
truyền cho so sánh với phù cầu lửa hắn vẽ. Lúc trước hắn so sánh phù
huyền băng tiến của Vi Liên với phù cầu lửa của hắn vì không giống nhau
nên nhìn ra được sự khác biệt. Bây giờ nhìn phù cầu lửa chính thống của
Vi Liên vẽ, hắn mới phát hiện ra rằng phù cầu chiếu của mình giống như
gà bới. Chênh lệch ở giữa so sánh như đại sư nghệ thuật với một tên tiểu tử tự ý vẽ trân đường.
Thủ một chút, quả nhiên phù cầu lửa này dùng rất tốt, năm âm phù niệm
xong, lá bùa biến thành tro bụi. Vừa “ bằng” một cái đâm vào bức tường
đá đối diện, đã đốt tường đá trành đống. Đường Tiêu không thể không bỏ
một viên linh thạch nữa, bổ sung vào tờ phù cho Vi Liên vừa đốt thành
đống kia.
- Một viên linh thạch đổi lấy một phù cầu lửa sao?
Đường Tiêu đã triệt để từ bỏ ý định vẽ phù cầu lửa, suy nghĩ mua phù từ chỗ Vi Liên dùng.
- Ừ, đây là ta giá ta giúp ngươi vẽ, nếu như ngươi hợp tác với ta cùng
vẽ, một viên linh thạch có thể đổi cho ngươi ba tờ phù cầu lửa.
Vi Liên lại khôi phục thần sắc cười hì hì.
Tuy cảm thấy rằng hiện tại Vi Liên giống như làm thịt một con dê lớn,
nhưng Đường Tiêu không có cách nào, có việc cầu người thì chỉ có thể làm như vậy.
- Hợp tác thế nào?
Đường Tiêu hỏi Vi Liên, lúc trước một viên linh thạch chỉ có thể đổi
được một tờ phù cầu lửa, bây giờ một viên linh thạch có thể đổi được ba
tờ phù cầu lửa, ít nhất cũng khiến cho trong lòng hắn dễ nghĩ hơn một
chút.
- Rất đơn giản, ngươi hãy cứ dựa theo quá trình vẽ phù lúc nãy, nhưng ta sẽ bắt lấy phù mà ngươi nhập trong giấy, bùa hỏng và phí tổn giấy mực
chúng ta sẽ gánh chịu một nửa.
Vi Liên rất nahnh trả lời Đường Tiêu.
Đường Tiêu cũng không được lựa chọn, chỉ phải móc ra mấy viên linh thạch dựa theo những gì Vi Liên nói vẽ phù cầu lửa lại từ đầu.
Rất nhanh Đường Tiêu liền hận đến cắn răng, hắn cảm giác lúc vẽ phù, Vi
Liên cũng không có xuất ra lực gì, tất cả các trận pháp đều là do hắn
đánh, tiêu hao năng lực cũng là nội lực của Đường Tiêu. Mà Vi Liên này
chỉ dùng lực tinh xảo mà khống chế tay của hắn, nói một chút tinh vi
thôi nhưng vẽ ra những lá bùa này, Đường Tiêu thà bỏ linh thạch ra mua
còn hơn.
Mười cái về sau thành công, Đường Tiêu cảm thấy hắn đã biết sử dụng lực
như thế nào, vì vậy không cam lòng quyết định vẽ ra phù cầu lửa của
mình, kết quả… may mắn lần này hắn phản ứng rất nhanh, thiếu chút nữa bị đốt cho hết mặt mày đầy bụi đất.
- Ấy, ngươi rất có thiên phú, chỉ cần phế bỏ đi mấy trăm giấy phù, chắc
chắn ngươi sẽ thành công được một tờ, luyện một năm sau, vẽ một trăm tờ
thành công một tờ sẽ không có vấn đề gì.
Vi Liên không để mất thời cơ, tán dương Đường Tiêu.
Đường Tiêu đã chấp nhận số mệnh rồi, lá bùa này vẫn là nên cùng vẽ với
Vi Liên. Ai bảo cô ta nắm được kỹ thuật cốt lõi này? Kỹ thuật cốt lõi
này kiếm được bao tiền, cấp thấp cũng có thể tạo nên một chút lợi nhuận
dựa vào mồ hôi và máu của nhà xưởng, ở thế giới nào cũng giống như vậy.
- Ta đây còn có truyền âm phù, chích hỏa phù, hỏa tường phù, ẩn thân
phù, thuấn di phù rất nhiều loại phù. Giá cả không giống nhau, hoan
nghênh đến chọn mua.
Vi Liên lấy ra một đống bùa lớn, dụ dỗ linh thạch của Đường Tiêu.
- Giá cả thế nào?
Đường Tiêu nhìn những lá bùa này thực sự không để mắt đến, không thể
không nhận sự dụ dỗ “ một viên linh thạch đổi một tờ truyền âm phù, hai
tờ chích hỏa phù, bốn tờ hỏa tường phù, bốn tờ ẩn thân phù, tám tờ thuấn di phù”.
- Bà mẹ nó! Muốn ăn cướp à?
- Ưu đãi cho ngươi rồi đó! Người khác muốn mua ta còn không bán đây…
- ……..
- Linh thạch hết rồi, lấy đồ vật đổi được không?
- Còn xem đồ vật đó ta có thích hay không.
Hôm nay Đường Tiêu từ trong phòng Vi Liên ra, túi dự trữ đã trống mất một nửa rồi, thay vào đó là một xếp giấy bên trong.
- Trời xanh ơi! Nghèo chết mất! Xem rat a phải đi ra ngoài ăn cướp linh thạch mới được.
Đường Tiêu phát ra một câu cảm thán. Lần đầu tiên trên Huyền Vũ đại lục hắn cảm thấ mình thiếu tiền tiêu.
Nhưng uy lực của thuật cầu lửa khiến cho Đường Tiêu tin tưởng càng lớn.
Cái này không hẳn là thêm thủ đoạn địch lại đối thủ trong trận đấu, hơn
nữa thuật cầu lửa thi triển năng lực uy lực cũng sẽ từ từ mà tăng lên.
Hơn nữa sẽ không ngừng tăng lên pháp thuật tu vi.
Áo Bỉ lão ma mấy ngày nay bất tỉnh, Đường Tiêu ngoại trừ luyện cầu lửa
ra, vẫnđang dùng những thuốc trước đây chưa dùng đến tiếp tục tập hợp
dịch thuốc, dự trữ vào trong hồ lô, chờ đợi sau khi Áo Bỉ lão ma tỉnh
lại sẽ luyện chế âm đan cho hắn.
Suy nghĩ phong phú xong, tìm Áo Bỉ lão ma dùng ý niệm có thể khiến cho
thần hồn trong thời gian ngắn có thể trở về đảo Áo Bỉ, tu vi tăng
trưởng. Cũng ý nghĩa vào tương lai sẽ có một ngày lại tiến vào Thiên
Nguyên, để cho cỗ thân thể này có thể toàn vẹn mà trở về đảo Áo Bỉ.
Hiện tại Đường Tiêu ngoài lúc ở bên ngoài thu thập dịch âm dược, còn có
thể thuận tiện vào nhà mấy gia đình giàu có cướp lấy không ít tiền bạc
tài sản.
Đương nhiên, những tiền bạc tài sản này cuối cùng đều đổi thành linh
thạch, đi đến chỗ Vi Liên, sau đó lại đổi thành lá bùa cho Đường Tiêu.
Lá bùa dự trữ trong túi hắn bây giờ càng ngày càng phong phú rồi.
Nửa tháng sau, Áo Bỉ lão ma mới tỉnh dậy, kinh ngạc phát hiện ra trong
hồ lô của Đường Tiêu cất giữ rất nhiều dịch âm dược, đủ để luyện mấy
trăm âm đan rồi.
- Anh bạn, ngươi làm việc rất có nghị lực, Áo Bỉ lão ma rất sung sướng.
Áo Bỉ lão ma khen Đường Tiêu một câu.
- Vì để được mạnh hơn, vì sớm được trở về đảo Áo Bỉ.