Võ Đạo Cuồng Chi Chi
Giáo tập tràng là trọng địa tu luyện của Thanh Thành "Nghiên Tu đệ tử",
sân tự nhiên được xử lý rất tốt, mỗi ngày đều có dịch công dùng cào san
bằng đất cát, đồng thời định kỳ dọn dẹp cỏ dại đá vụn. Phía Bắc còn có
một cái lều, bên trong đặt đầy bao cát, tạ đá, cọc gỗ, hình rơm dụng cụ
luyện công các loại, đều được bảo dưỡng cực kỳ hoàn hảo.
Miếng đất bằng phẳng ở giữa, nhuộm một vũng máu nhỏ, chính là do xương Tống Đức Hải gãy đâm rách da lưu lại.
Chỗ đất này, hơn trăm năm không biết đã vương bao nhiêu mồ hôi và máu
của Thanh Thành võ giả. Nhưng là vì cùng ngoại địch quyết đấu mà chảy
xuống, đây chính là lần đầu.
Tống Đức Hải được phụ thân ôm ra ngoài, vài sư đệ bao quanh, ba chân bốn cẳng băng bó cầm máu cho y. Tống Lê tuy muốn tiến đến an ủi huynh
trưởng, nhưng bị đẩy ra ngoài. Nàng sốt ruột đứng ngoài ló đầu nhìn
thương thế ca ca.
"Đừng qua đó." Hầu Anh Chí kéo nàng lại. "Muội chỉ làm phiền sư huynh."
Tống Lê im lặng gật đầu. Tuy rằng bị thương là người thân cùng mẹ cùng
cha, nhưng nàng không thuộc về thế giới này. Đối với Tống Đức Hải mà
nói, sư đệ chữa thương xung quanh y, so với muội muội này còn muốn thân
hơn —— Tống Lê lớn lên ở Thanh Thành sơn, trước mười tuổi đã minh bạch
đạo lý này.
Cho nên nàng ghét võ đạo. Võ đạo khiến nàng mười mấy năm qua sống ở một
thế giới cách tuyệt mà cô độc. Giờ nhìn thấy ca ca biến thành như vậy,
nàng càng hận hơn.
Yến Hoành cũng không có qua hỗ trợ. Y vẫn đang cuồn cuộn huyết khí khắp
người. Tên Tích Chiêu Bình kia đã trở lại bên phía Võ Đang từ lâu, nhưng Yến Hoành vẫn hung hăng theo dõi hắn từ xa.
Tích Chiêu Bình phát hiện, tiểu tử vừa muốn ra mặt kia, lúc này vẫn đang nhìn mình chằm chằm. Hắn cười mỉa, còn hướng về phía Yến Hoành ngoắc
ngoắc đầu ngón tay.
"Đến đây, tiểu tử."
Yến Hoành song quyền nắm chặt. Y hiểu rõ Tống sư huynh võ công cao hơn
mình nhiều ít bao nhiêu, càng hiểu hơn tên địch nhân đã đánh bại Tống sư huynh này mạnh bao nhiêu. Y chỉ là không thể kiềm chế.
Nhưng mà y biết, giáo viên tràng này, giờ đã không còn cơ hội cho y bước vào chiến trường.
Bởi vì sư phụ đã đứng lên.
Diệp Thần Uyên mang theo song kiếm, nghiêng nhìn Hà Tự Thánh đang vỗ
lên hộp gỗ. Hai người bất quá đứng thẳng như thế, phảng phất đã bắt đầu
lấy khí thế giao phong.
"Hà tiên sinh, ta nói lại lần nữa." Giang Vân Lan đứng bên cạnh Diệp
Thần Uyên, lúc này lại mở miệng. "Trận chiến hôm nay, kỳ thực không cần
thiết. Chi bằng bây giờ thu tay lại, ta bảo Tích Chiêu Bình qua đó, xin
lỗi vị Tống huynh kia được không?"
Thanh Thành chúng nhân, nhất là những đệ tử vừa nãy không ở trong "Quy nguyên đường", nghe lời này, đều thấy ngạc nhiên.
"Chỉ cần..." Giang Vân Lan nói tiếp: "Hà tiên sinh một câu đáp ứng là được."
Tống Trinh phẫn nộ trả lời: "Đáp ứng việc ngươi vừa nói?『võ công Võ Đang thiên hạ vô địch』? Các ngươi có phải điên rồi hay không?『Thiên Hạ Vô
Địch』? Các ngươi làm vậy là muốn xưng bá võ lâm sao? Điên khùng! Trăm
ngàn năm qua, có người nào, môn phái nào thật có thể xưng bá võ lâm?"
"Không sai." Giang Vân Lan thản nhiên nói. "Diêu chưởng môn chúng ta
thật là người điên. Ngài chính là muốn làm một chuyện mà trăm ngàn năm
qua trong chốn võ lâm chưa có ai làm."
Tống Trinh cười nhạt: "Các ngươi điên thật rồi. Phái Võ Đang có bao
nhiêu người? Thiên hạ lớn như vậy, có nhiều môn phái võ lâm như vậy, các ngươi đều sẽ phái người đến tiếp quản sao?"
"Ai bảo là phải tiếp quản?" Giang Vân Lan nói: "Chúng ta chỉ là muốn một tiếng đáp ứng. Các người từ nay về sau tại ngọn núi này, sinh hoạt
luyện võ, tất cả vẫn sẽ như cũ. Chỉ bất quá đổi một khối chiêu bài mà
thôi ——『Phái Võ Đang Thanh Thành Đạo Tràng』, tên này đâu có khó nghe."
Hầu Anh Chí và chúng đệ tử nghe xong, mới hiểu được hôm nay ý đồ phái Võ Đang đến đây, rồi tại sao lại có cuộc tỷ thí này. Bọn họ nằm mơ cũng
không có nghĩ tới, phái Thanh Thành gặp khiêu chiến nghiêm trọng như
vậy.
"Bất quá chỉ là một khối chiêu bài mà thôi" —— nghe rất hời hợt. Thế
nhưng đối với kiêu hãnh võ giả mà nói, những lời này đã mạo phạm ranh
giới cuối cùng của tín điều trong lòng bọn họ.
Thanh Thành đệ tử, lòng đầy căm phẫn, hơn hai trăm người hô hấp đồng thời dồn dập.
Võ Đang ba mươi mấy người tất cả lại đều thần sắc tự nhiên. "Thiên hạ vô địch", "Xưng bá võ lâm", đối với bọn họ mà nói là chuyện đương nhiên.
"Ngươi, nói xong chưa?" Hà Tự Thánh lúc này híp mắt, nhìn Giang Vân Lan.
Giang Vân Lan vốn ăn tát cũng không im, đối mặt Hà Tự Thánh cũng chỉ có thể ngậm miệng không nói.
Bởi vì cảm giác áp bức thực sự quá mãnh liệt.
Hà Tự Thánh không để ý tới hắn nữa, ngược lại nhìn Diệp Thần Uyên.
"Tốt, hiện tại không còn ai quấy rầy. Chúng ta có thể bắt đầu chưa?" Giọng nói vô cùng bình tĩnh.
Giang Vân Lan trong bụng thở dài: Không hổ là Thanh Thành chưởng môn.
Hắn cố ý đem mấy lời sỉ nhục này, ở trên sân nói lại lần nữa, kỳ thực là muốn chọc giận Hà Tự Thánh, để Diệp Thần Uyên thêm chút ưu thế. Phải biết rằng cao thủ loại này quyết đấu, thân thể và đầu óc cũng phải phát huy đến cùng, tâm tình mất cân đối một chút cũng có thể trở thành nhược điểm trí mạng. Thế nhưng Hà Tự Thánh hoàn toàn bất uấn bất nộ [không hờn không giận], hiển nhiên y trong lòng đã tiến nhập trạng thái tác
chiến tuyệt hảo. Giang Vân Lan mấy lời này phí công vô ích.
Diệp Thần Uyên hướng Hà Tự Thánh gật đầu. Hai tay y nắm lấy chuôi hai thanh trường kiếm, nhẹ nhàng tách ra làm hai. Hai gã đệ tử phía sau
tiến đến, cung kính cẩn thận rút hai vỏ kiếm ra.
Song kiếm cùng một kiểu dáng, kiếm cách [phần giữa chuôi kiếm với lưỡi
kiếm] tạo hình con dơi, thân kiếm rất nặng, mặt trên tương khảm thất
tinh bằng đồng thau, mũi kiếm bên trái ánh thanh quang, bên phải lại rực đỏ.
So sánh tỉ mỉ song kiếm, mới có thể nhìn ra ở các bộ phận, như phân bố
độ dày, kích cỡ hộ thủ, trọng lượng chuôi kiếm đầu kiếm đều có khác biệt cực nhỏ. Nguyên lai "Khảm Ly Thủy Hỏa Kiếm" này, chính là dựa vào bản
thân Diệp Thần Uyên tính toán chế tạo, chi tiết và phân phối trọng lượng thân kiếm, đều nhằm phù hợp với khác biệt ở tả hữu hai bên người y mà
sửa đổi, để song kiếm pháp của y có thể phát huy tới mức cao nhất.
"Hảo kiếm." Hà Tự Thánh tán thưởng nói. Diệp Thần Uyên gật đầu.
—— nhưng thực ra ở khoảng cách của Hà Tự Thánh, căn bản nhìn không rõ cặp "Khảm Ly Kiếm" kia. Y chỉ là từ khí tức bảo kiếm tán phát mà đoán
được.
Hà Tự Thánh hữu thủ mở nắp trường mộc hạp [hộp gỗ dài].
Trong mộc hạp lót tơ lụa, đặt hay thanh kiếm một dài một ngắn, chính là
Thanh Thành thánh vật quý giá nhất đã được giữ gìn hơn ba trăm năm.
Hà Tự Thánh lấy song kiếm từ mộc hạp ra. Nhị đệ tử Đinh Triệu Sơn
tiến lên, thay sư tôn rút hai vỏ kiếm ra, cung kính đặt lại vào mộc hạp. Du Tư Hào thu mộc hạp về, cùng Đinh Triệu Sơn lui ra.
Chỉ thấy Hà Tự Thánh buông rũ song kiếm bên cạnh, một thức đứng thẳng tự nhiên không lay động này, đã khí thế bức người.
Thanh trường kiếm bên phải dài tổng cộng đến bốn xích [1.3m], hộ thủ
tròn hình hoa sen, đúc đầy hoa văn rồng cuộn, thân kiếm hẹp dài, toàn
thân ánh lên một màu vàng óng ánh, kiếm cách khắc "Long Cức" [gai rồng]
hai chữ Triện, chính là tên kiếm; đoản kiếm bên trái dài hai xích
[0.6m], thân kiếm dày rộng như đao, dọc giữa sống kiếm là một rãnh máu,
hộ thủ và kiếm cách khắc phù điêu hổ đầu, cả thanh kiếm hình mạo hung
ác, tên là "Hổ Tích" [vua hổ].
Tất cả võ giả ở đây đều biết: Hà Tự Thánh rút ra song kiếm này, đương nhiên là chuẩn bị sử xuất Thanh Thành võ học tối cao bí kỹ —— "Thư Hùng Long Hổ Kiếm" .
Bộ "Thư Hùng Long Hổ Kiếm" này, tương truyền là thiên sư Trương Lăng
Thân sáng chế, có sức mạnh thần diệu trảm yêu trừ ma, lưu truyền đã hơn
ngàn năm —— đây đương nhiên chỉ là truyền thuyết. Nhưng kiếm pháp này
quả thực được sáng tạo rất sớm, tọa trấn Thanh Thành kiếm phái đã hơn ba trămnăm, là tuyệt học bắt buộc của mỗi đời chưởng môn, cho dù là ngoại
địa võ nhân cả đời chưa từng đến Tứ Xuyên, cũng biết đến kỳ danh.
Hà Tự Thánh và Diệp Thần Uyên hai người, một bạch bào một hắc y, đồng thời chậm rãi bước vào giữa giáo tập tràng, cho đến khi cách nhau bảy
bước mới dừng lại, bất động giằng co.
Diệp Thần Uyên bước một chân vòng ra sau, "Khảm Thủy Kiếm" bên trái chỉ
xéo về phía trước, "Ly Hỏa Kiếm" bên phải giơ ngang tai, hai mũi kiếm
chỉ vào lồng ngực Hà Tự Thánh ở đằng xa.
Hà Tự Thánh lập tức cũng có phản ứng, hữu thủ nắm trường kiếm "Long
Cức" nghiêng về phía vai trái, đoản kiếm "Hổ Tích" bên trái hạ thấp
trước bụng, lưỡng kiếm đều ở tư thế sẵn sàng chém ra.
Chúng Thanh Thành đệ tử nhìn không chớp mắt phong thái chưởng môn. Một
trận chiến không chút tầm thường, đem tất cả tôn nghiêm môn phái đánh
bạc —— giả như ngay cả chưởng môn sư phụ mang danh "Thiên tài" cũng thất bại, Thanh Thành còn ai có thể lên đây? Nhưng đồng thời bọn họ trong
lòng lại không nhịn được hưng phấn, bởi vì tuyệt học cực mạnh của bổn
phái sắp bày ra trước mắt, hơn nữa còn là cùng đối thủ tương đương phân
lượng toàn lực đối kháng ——quyết đấu đẳng cấp như vậy, cả đời sợ rằng
chỉ có một lần cơ hội được thấy.
"Rất tốt." Hà Tự Thánh nhìn Diệp Thần Uyên nói. "Ngươi cũng là dùng song kiếm. Thực sự rất tốt."
Nhìn biểu tình Hà Tự Thánh, đã hoàn toàn đắm chìm trong hưng phấn tỷ
thí, hoàn toàn không lo lắng gì cho vinh nhục tồn vong của phái Thanh
Thành.
—— chỉ có võ đạo cuồng nhiệt giả như vậy, mới có thể đạt đến cảnh giới võ nghệ đến bậc này.
Võ Đang chúng nhân cũng hưng phấn nhìn. Bọn họ trước theo Diệp phó
chưởng môn, đã khiêu chiến vài môn phái. Nhưng nhìn Diệp Thần Uyên lúc
này ngưng trọng thần sắc cũng biết, đây là lần đầu tiên y gặp địch nhân
chân chính có phân lượng.
Diệp Thần Uyên hai kiếm trước sau nhiên rung lên, chân trước hơi đưa ra
lại quay về nguyên vị, song kiếm tiện đà chuyển qua giao nhau trước
ngực.
Hà Tự Thánh không nhúc nhích nửa bước, tư thế cũng không thay đổi, chỉ là hai khuỷu tay trái phải hơi thay đổi phương vị.
Diệp Thần Uyên cứ chuyển qua lại hai thức như vậy. Hà Tự Thánh cũng
cứ thế điều chỉnh tư thế tương ứng, nhưng vẫn chưa chân chính phát động.
Đại thể Thanh Thành đệ tử ở đây không hiểu nguyên do. Chỉ có Tống Trinh
và ba sư thúc, mười mấy "Đạo Truyền đệ tử", còn có Hầu Anh Chí cùng vài
"Nghiên Tu đệ tử" tương đối xuất sắc, nhìn mà đổ mồ hôi hột.
Bọn họ đều nhìn ra được, trong vài lần Diệp Thần Uyên chuyển thức qua
lại đó, kỳ thật đã thực hiện hai mươi mấy lần động tác giả sắp xuất
kiếm, dụ Hà Tự Thánh phản ứng sai lầm mà lộ ra sơ hở trí mạng. Thế
nhưng Hà Tự Thánh tất cả đều nhìn thấu, còn đứa ra điều chỉnh
tương ứng khắc chế, làm cho Diệp Thần Uyên lại phải chuyển đổi chiêu thức.
Hai người dù chưa xuất kiếm nào, kỳ thực trong đầu đang không ngừng giao phong.
"Thật... lợi hại..." Yến Hoành tự lẩm bẩm. Thấy giằng co ảo diệu như vậy, y đã sớm tỉnh táo lại, trán tràn đầy mồ hôi lạnh.
Y tưởng tượng: Giả như đứng đối diện Diệp Thần Uyên chính là mình,
bất kỳ một động tác giả nào của Diệp Thần Uyên, đều cũng khiến y
huyết lưu năm trượng. [16.6m]
Thần tình Yến Hoành, cũng trở nên hưng phấn như Hà Tự Thánh. Y nằm
mơ cũng không nghĩ ra, y có thể được xem lĩnh vực võ học kỳ
diệu như thế. Y nghĩ, sau khi xem trận chiến này, chỉ cần qua một
thời gian nỗ lực đẽo gọt, võ công của mình nhất định sẽ nhảy vọt.
—— nhưng đó là chuyện sau khi giữ được phái Thanh Thành.
Hà Tự Thánh mỉm cười.
"Ngươi chỉ thế thôi sao? Vậy ta tới đây."
Diệp Thần Uyên kinh hãi. Song kiếm lại biến hóa, giao nhau trước người đề phòng.
Hà Tự Thánh "Long Cức", phát động.
Kiếm tùy ý động, chém ra. Hơn nữa còn mang theo một khí thế kỳ lạ.
Cỗ khí thế kia không chỉ phụ trợ cho kiếm chiêu Hà Tự Thánh, mà
ngay cả Diệp Thần Uyên đối diện cũng cảm thụ được, như hóa thành thực thể ùa vào mặt.
Không chỉ có Diệp Thần Uyên, thậm chí ngay cả Thanh Thành và Võ Đang đệ tử xung quanh giáo tập tràng cũng đều cảm thụ được.
Không chỉ có bọn họ, ngay cả Tống Lê chưa từng học qua võ công cũng cảm thấy được.
—— Hà Tự Thánh "Tá Tướng", đã đạt đến cảnh giới thần diệu ảnh hưởng đến người khác.
Tống Lê chưa luyện qua mắt, đương nhiên vô pháp nắm bắt kiếm chiêu cực tốc. Nhưng nàng phảng phất thấy, phía sau Hà Tự Thánh xuất hiện
thứ gì đó.
—— hình như là sinh vật hung mãnh nào đó.
Diệp Thần Uyên song kiếm giơ lên nghênh đón, ngăn "Long Cức" trạm
hạ. Dưới giao kích, Diệp Thần Uyên cảm giác sức mạnh mãnh liệt
của một chém này, ngoài dự liệu của y, làm y không dám lập tức rút
kiếm về phản kích, song kiếm vẫn đang để trên đỉnh đầu.
Đoản kiếm "Hổ Tích" bên tay trái Hà Tự Thánh cũng đã đến, khí thế mãnh liệt, từ dưới chém lên bụng Diệp Thần Uyên.
Diệp Thần Uyên cắn răng, rút "Khảm Thủy Kiếm" bên tay trái ra khỏi "Long Cức", hướng xuống dưới đúng lúc ngăn đoản kiếm.
Nhưng "Long Cức" phía trên lại tiếp tục biến chiêu, đè nặng "Ly Hỏa
Kiếm", đâm mũi kiếm về phía mặt. Diệp Thần Uyên nghiêng người
chuyển bước, "Ly Hỏa Kiếm" quán lực đẩy ra phía ngoài, tài đánh tan
đâm này.
Diệp Thần Uyên biết "Hổ Tích" sẽ tiếp tục công tới, chỉ ngăn
chặn liên tục như vậy không phải là biện pháp. Y không chút do dự
sử xuất "Võ Đang Hành Kiếm", chân bước một bước vừa lớn vừa
nhanh, uốn qua bên trái Hà Tự Thánh, vừa né tránh lại chiếm
được vị trí phản công có lợi.
Thế nhưng Hà Tự Thánh tựa hồ đã sớm dự tính được phản ứng của Diệp Thần Uyên, "Hổ Tích" bên trái không ngờ vòng lại truy kích đến,
Diệp Thần Uyên thủy chung phải thủ thế phòng ngự, vô pháp phản kích.
Bộ pháp "Hành Kiếm" của Diệp Thần Uyên không ngừng xoay vòng né
tránh, nỗ lực giành lấy cơ hội phản kích; nhưng Hà Tự Thánh tuyệt
không cho y lấy hơi, tả hữu kiếm hai cỗ khí thế thay nhau truy kích,
bốn thanh kiếm khua múa xen lẫn, hai người di động khắp toàn sân,
chỉ chốc lát đã giao kích bốn năm mươi kiếm.
Tất cả những người đã học qua võ, nhìn mà tim đập thình thịch, hô hấp hỗn loạn.
Yến Hoành cũng học qua một bộ Thanh Thành song kiếm pháp cơ bản nhất,
tên là "Phục Hàng Kiếm" . Tuy nhiên bộ này chỉ là nhập môn song kiếm,
mục đích chính bất quá chỉ là để bồi dưỡng cho tả hữu thủ đệ tử
phối hợp nhịp nhàng, còn để rèn luyện hai bên thân thể cân đối,
nhưng y cũng coi như cũng biết sơ về con đường của song kiếm pháp.
Chỗ lợi hại của song kiếm, hiển nhiên là chiêu số dày đặc hơn so
với đơn kiếm. Tả hữu lưỡng kiếm chiêu thức, có thể xen kẽ không
ngừng, đây là sơ giai hạ thừa; luyện đến có thể nhất tâm nhị dụng,
tả hữu kiếm tùy thời công phòng trao đổi, đó là trung thừa; rồi đến
khi song kiếm có thể bổ túc cho nhau, thậm chí gia tăng uy lực, lúc đó
chiến lực tương đương với sử dụng cùng lúc bốn thanh, năm thanh
thậm chí nhiều hơn nữa, cảnh giới này mới là song kiếm pháp thượng
thừa.
Xem trận chiến này, Hà Tự Thánh và Diệp Thần Uyên song kiếm pháp, đều đã đến cảnh giới thượng thừa, tả hữu kiếm phối hợp biến hóa
tuyệt diệu, thậm chí gây ảo giác cho kẻ khác, trên sân như có sáu,
bảy người cầm kiếm, chia làm hai đội ở luận võ với nhau.
Lúc này Hà Tự Thánh đột nhiên tiến nhanh lên một phát, rút ngắn
cự ly với Diệp Thần Uyên, đồng thời biến chiêu, toàn lực dùng đoản kiếm "Hổ Tích", lợi dụng cơ hội gần tiếp cận, liên tục đâm ra
ba kiếm.
Mỗi một phát kiếm, uy thế nhiếp nhân, người bên ngoài thậm chí như mơ hồ nghe một tiếng không khí bị xé rách kêu to.
—— là hổ gầm.
"Tá Tướng" của Hà Tự Thánh tả thủ kiếm, chính là tưởng tượng tư thế mãnh hổ hạ sơn!
Diệp Thần Uyên song kiếm hầu như phải kề sát người mình, mới ngăn
được chiêu "Hổ Phác" [hổ vồ] liên hoàn tam kích này. Y thừa thế lui về sau một bước, rốt cuộc có cơ hội lần đầu tiên xuất kiếm phản
kích, đâm "Ly Hỏa Kiếm" ra!
Hà Tự Thánh cũng không tránh không né, đồng dạng đâm ra "Long Cức" bên phải đối công.
Thân "Long Cức" so với "Ly Hỏa Kiếm" dài hơn một đoạn, Diệp Thần Uyên trong nháy mắt phán đoán mình sẽ trúng kiếm trước, lập tức giữa
đường cải biến kiếm lộ, "Ly Hỏa Kiếm" và "Long Cức" giao kích cùng một
chỗ!
Nhưng "Long Cức" một thức “Vân Trung Thổ” này cũng không phải là đâm
kiếm thông thường, khi mũi kiếm đánh ra, thân kiếm hẹp dài đầy
tính đàn hồi đồng thời mãnh liệt cổ động, Diệp Thần Uyên "Ly Hỏa
Kiếm" vừa đụng, không khống chế được văng ra một bên!
Tống Trinh ngoài sân nhìn thấy mặt mày hớn hở, dường như đã quên mất chuyện nhi tử thân thụ trọng thương.
Mấy năm qua, Tống Trinh vẫn theo sư huynh học bộ "Thư Hùng Long Hổ Kiếm" này, nguyên nhân là vì bệnh mắt của Hà Tự Thánh trở nên nghiêm
trọng, Tống Trinh tùy thời sẽ nhận chức chưởng môn. Đáng tiếc là, Hà Tự Thánh vì năm xưa mất đi ngón giữa tay phải, “Long Kiếm" này
của y, bất luận cầm kiếm phát kình đều phải lánh ích hề kính [tìm
hướng đi khác], để bổ khuyết cho chỗ thiếu hụt ngón tay; nhưng đến lúc muốn truyền thụ cho sư đệ ngũ chỉ kiện toàn [đầy đủ năm ngón], trái lại trở nên trắc trở, vì vậy "Long Kiếm" bên phải của Tống Trinh thủy chung học không được khá. Tống Trinh thậm chí còn cân nhắc qua,
để học tốt bộ "Thư Hùng Long Hổ Kiếm" này, không tiếc cắt đi một ngón tay; nhưng lại nghĩ, vạn nhất vẫn không học tốt bộ "Long Hổ Kiếm"
này, đến lúc đó tay phải mất một ngón tay, cuối cùng ngay cả khả
năng tu luyện kiếm thuật cũng tẫn phế, Vì vậy đành phải thôi.
Giờ đây chứng kiến Hà Tự Thánh đối mặt cường địch, "Thư Hùng Long Hổ Kiếm" mặc sức phát huy, Tống Trinh đối với bộ kiếm pháp này lại có
giác ngộ mới. Y cũng như Yến Hoành, nghĩ thầm từ nay về sau chỉ cần
cố gắng nghiền ngẫm, nhất định có thể nắm giữ tinh yếu của bộ
kiếm pháp này, tương lai cũng có thể thuận lợi nhậm chức chưởng môn,
không khỏi vô cùng hưng phấn.
Diệp Thần Uyên vừa mới khống chế được "Ly Hỏa Kiếm" bị văng ra, Hà
Tự Thánh "Hổ Tích" đoản kiếm lại liên hoàn công tới. Y không thể
làm gì khác hơn là lui hai bước nữa chống đỡ.
——Thanh Thành "Thư Hùng Long Hổ Kiếm", quả thực danh bất hư truyền!
Diệp Thần Uyên xác định, Hà Tự Thánh trước mặt quả nhiên là tối cường địch nhân cả đời mới gặp.
Song kiếm vốn rất khó có thể dùng tốt, mà như "Thư Hùng Long Hổ Kiếm"
này, tả hữu lưỡng kiếm dài ngắn sai biệt to lớn như thế, thì càng khó
vận dụng; thế nhưng khi đã phối hợp hoàn mỹ, sẽ uy lực đến thế!
Trường kiếm "Long Cức" mãnh liệt, đoản kiếm "Hổ Tích" nhanh dày,
góc độ biến hóa lại càng hết sức linh hoạt, hai thanh chợt trái
chợt phải thay đổi, Diệp Thần Uyên cũng phải dùng phương thức
tương ứng chống đỡ, bởi vậy tỷ đấu đến giờ vẫn ở vào thế bị động,
giao thủ hơn mười kiếm mới thỉnh thoảng phản kích được một hai kiếm.
Lưỡng đại cao thủ nhất truy nhất tị [một đuổi một né], mỗi lần
xuất ra mãnh chiêu đều quát to tên. Chỉ bất quá đấu được chốc lát,
hai người dưới ánh mặt trời mồ hôi đổ như mưa. Người bình thường cho
rằng cao thủ tương đấu tất nhiên tiêu sái như tiên nhân, kỳ thực nào có chuyện tốt lành như vậy? Phàm là sinh tử tương bác đều là cử chỉ
bạo liệt, mặc kệ là phố phường lưu manh hay là võ công cao thủ, chỉ
cần song phương dụng sức tiếp cận, đều là cực nhọc. Trừ phi cường nhược cách xa, bằng không tuyệt không có khả năng thong dong xuất
chiêu.
Kỳ thực kiếm chiêu hai người, giơ tay nhấc chân đều đạt đến cảnh giới cực nhanh "Hào Hốt" ①, Thanh Thành "Sơn Môn đệ tử" cùng hơn phân
nửa "Nghiên Tu đệ tử", căn bản là vô pháp nắm bắt, chỉ thấy một mảnh
kiếm quang lờ mờ; mà Thanh Thành "Đạo Truyền đệ tử" và Võ Đang
chúng nhân, cũng đều phải hết sức chăm chú, mới có thể thấy rõ công phòng biến hóa của song phương.
Chú ①: Về tính toán tốc độ và thời gian của võ đạo, xem《Đại Đạo Trận Kiếm Đường Giảng Nghĩa • Kỳ Năm》.
Diệp Thần Uyên biết nhất định phải thay đổi chiến thuật, bằng không
chỉ có ăn đòn. Y hét lớn một tiếng, hai chân không di chuyển nữa,
vốn sử "Võ Đang Hành Kiếm" cơ thể nhẹ nhàng, đột nhiên trở nên như
nặng nề nghìn cân, song kiếm trước ngực giao nhau thủ hộ, nhưng tuyệt
không lui về nửa bước, khí thế như một ngọn núi.
Kiếm pháp của y đã đổi thành "Võ Đang Thế Kiếm", thanh, hồng lưỡng đạo kiếm quang trên tay đan vào nhau thành lá chắn, đồng thời không
ngừng thôi động một cỗ sức mạnh trầm trọng chống đỡ, quyết
đẩy "Long Hổ Kiếm" về phía Tự Thánh.
Chơi cứng như vậy tựa hồ lại như càng hợp ý Hà Tự Thánh. Y dùng
"Hổ Tích" bên trái chém một kiếm mở đường, "Long Cức" bên phải
hướng về phía kẽ hở cực nhỏ kia đâm nhanh vào!
Diệp Thần Uyên "Khảm Thủy Kiếm" kịp thời hồi kiếm, đánh lệch
"Long Cức", nhưng vẫn thiếu chút đỉnh, "Long Cức" đâm sượt qua vai
phải Diệp Thần Uyên, cắt rách áo choàng và da. Miệng vết thương bởi
vì bị mũi kiếm sượt qua quá nhanh, Diệp Thần Uyên cảm giác như bị lửa thiêu.
Võ Đang đệ tử lần đầu tiên thấy phó chưởng môn khiêu chiến thụ thương,
lòng không khỏi lo lắng, cỗ ngạo khí lúc lên núi giờ đây giảm đi
không ít.
Thanh Thành đệ tử lại mở cờ trong bụng.
—— thắng rồi!
Diệp Thần Uyên "Võ Đang Thế Kiếm" này, cứng đối cứng một bước cũng
không nhường, tuy là trụ được công thế bá đạo của "Thư Hùng Long Hổ
Kiếm", nhưng vẫn là nằm ở thể hạ phong khó có thể ra tay phản kích.
Diệp Thần Uyên không hổ là Võ Đang kiếm sĩ đứng đầu, thấy "Thế Kiếm"
không được, lại một lần nữa biến chiêu, thanh, hồng lưỡng đạo kiếm
quang trên tay không chống đỡ nữa, mũi kiếm đâm về phía hai cổ tay
Hà Tự Thánh. Hà Tự Thánh mỗi một chiêu công tới, Diệp Thần Uyên lại dùng mũi kiếm đâm về phía mạch cổ tay của cánh tay công tới,
khiến cho Hà Tự Thánh ngừng công thu chiêu.
Phương pháp công phá công này, là kỹ xảo "Truy Hình Tiệt Mạch" của "Võ Đang Hình Kiếm", cao minh hơn so với chống đỡ tiêu cực vừa nãy nhiều, nhưng cũng cũng nguy hiểm hơn nhiều: Loại tiệt kích [chặn
đánh] này tuy rằng mang tính uy hiếp trực tiếp, nhưng chỉ cần bất
luận một lần nghêch kích nào có phương vị hơi sai lệch, hoặc giả
thời điểm hơi chậm, Diệp Thần Uyên tất nhiên sẽ bị trúng kiếm bỏ
mình.
Muốn vận dụng phương pháp tiệt kích này, dũng khí, sức quan sát,
cảm nhận thời cơ toàn bộ thiếu một thứ cũng không được. Diệp Thần
Uyên lúc này sử xuất ra, thời gian góc độ đều chuẩn xác vô bỉ [không
thể sánh được], người bên ngoài nhìn vào, tưởng như là y có khả
năng biết trước động tác xuất kiếm của Hà Tự Thánh.
Hà Tự Thánh hai ba lần cơ hồ bị tiệt kích này đâm trúng cổ tay,
xuất chiêu không khỏi có vẻ dè dặt, công kích thưa dần. Hai người
tựa hồ đã bắt đầu tạo thành thế cân bằng.
"Được!" Hà Tự Thánh trong lòng hưng phấn. Nhìn mặt y xem ra đã
hoàn toàn chìm đắm trong cơn mừng như điên, đang thỏa thích hưởng thụ
mỗi thời khắc của trận kiếm đấu này.
Y bỗng nhiên thu kiếm, lùi một bước dài.
Mọi người xung quanh thấy còn tưởng rằng, Hà Tự Thánh thu chiêu nghỉ ngơi.
Chỉ có Diệp Thần Uyên biết, thu kiếm lui về phía sau, tất nhiên là điềm báo trước thế tiến công càng mạnh.
Quả nhiên, Hà Tự Thánh lùi một bước kia, đúng là đạp đất súc lực. Y quát lên một tiếng lớn, cơ thể nhảy vụt lên, đồng thời tay phải
trường kiếm giương lên ở phía sau.
Diệp Thần Uyên ngửa đầu nhìn kỹ động tác của Hà Tự Thánh trên không trung, "Khảm Ly Kiếm" tả hữu đề phòng.
Hà Tự Thánh nhảy lên không trung, "Long Cức" bên phải khí thế hung mãnh kỳ dị từ trên cao đâm xuống!
Chúng nhân bốn phía lần thứ hai "thấy", nhất kiếm này mang theo "Tá Tướng" kiếm thế, phảng phất hóa thành vật hữu hình.
Là một mãnh thú trước giờ chưa từng ai thấy.
Đương nhiên là chưa từng ai thấy.
Là rồng.
Chiêu kiếm trên không trung này tên là "Khung Thương Phá", Hà Tự
Thánh trong đầu tưởng tượng rồng từ cửu thiên giáng hạ, lấy khí
thế gợi khí kình, từ trên cao đâm "Long Cức" xuống, nhắm thẳng vào
đầu Diệp Thần Uyên!
Chỉ trong sát na ngắn ngủi, Diệp Thần Uyên đã đoán được, đối mặt
với ác long nhất kích này, "Truy Hình Tiệt Mạch" sẽ không có hiệu
quả; "Hành Kiếm" bộ pháp cũng khó mà tránh né; "Thế Kiếm" ngạnh kháng càng đương nhiên tan vỡ.
—— là lúc xuất ra tối cường chiêu thuật.
"Khảm Ly Thủy Hỏa Kiếm" trên tay giơ cao nghênh đón. Nhưng thân kiếm tựa hồ không quán chú chút kình lực nào, khinh như vô vật [nhẹ như
không có gì].
"Long Cức" đâm tới.
Ba kiếm giao nhau.
Trong chớp mắt này, Diệp Thần Uyên "Khảm Ly Kiếm" vẽ một vòng
cung hoàn mỹ, dẫn "Long Cức" mang kình lực vô cùng đang chém
xuống kia sang bên cạnh, đổi thành đâm xuống đất bên hông y.
Đây là thần kỹ "Dẫn Tiến Lạc Không" của Võ Đang tối cao võ học "Thái Cực Quyền", chuyển qua dùng trên kiếm, tên chiêu thức là "Tiểu Loạn
Hoàn" .
Hà Tự Thánh cảm giác sức mạnh của cú đâm này, giống như bị hút
đi, cũng biết đây là công phu nội gia niêm dẫn tá lực [dính chặt
giảm lực].
"Dẫn Tiến Lạc Không" của "Thái Cực" này, một khi hoàn mỹ phát
động, là có thể dính cả cơ binh khí thậm chí cơ thể đối phương, như khôi lỗi sư [thợ rối] điều khiển con rối vậy, khiến chếch vào hư không, tiện đà làm mất thăng bằng, tan vỡ toàn bộ chiêu thức, rơi vào trạng thái không phòng bị. Lúc đó toàn thân đều là khe hở trí
mạng, đểng người thi thuật tùy tay dẫn dắt.
—— đây là điểm đáng sợ của công phu nội gia!
Hà Tự Thánh trong giây phút điện quang thạch hỏa [khẩn cấp] này,
cũng không chút hoang mang, nắm "Long Cức" trong bốn ngón tay phải,
chuôi kiếm linh hoạt biến đổi, cả thanh "Long Cức" như hóa thành vật
sống, mãnh lực cuồn cuộn xoáy sâu mấy vòng.
Lực xoáy làm "Khảm Ly Thủy Hỏa Kiếm" dính trên thân"Long Cức",
cùng văng mạnh ra hai bên, lập tức phá đi "Thái Cực Kiếm" của Diệp
Thần Uyên!
Bí kỹ này tên "Đẩu Lân", vừa vặn chuyên khắc chế công phu nội gia hút dính đao kiếm.
—— "Thư Hùng Long Hổ Kiếm", vô giải khả kích [không có kẽ hở].
"Đẩu Lân" sinh ra lực ly tâm, so với "Vân Trung Thổ" lúc nãy càng
mạnh hơn. "Khảm Ly Kiếm" bị chấn văng ra xa, Diệp Thần Uyên trung môn mở rộng.
"Hổ Tích" sẵn sàng phát động.
Hà Tự Thánh mỉm cười nhìn thẳng Diệp Thần Uyên.
Y biết Diệp Thần Uyên đã sử xuất tuyệt chiêu cuối cùng, sẽ không còn gì.
Thắng lợi đã trong tầm tay.
Diệp Thần Uyên đồng thời nhìn đôi mắt xám của Hà Tự Thánh.
—— trong lòng hình như có lĩnh ngộ.
"Hổ Tích" đã chém ra.
Diệp Thần Uyên không nghênh không đỡ, lại ném "Ly Hỏa Kiếm" trên tay phải vào mặt Hà Tự Thánh.
Hà Tự Thánh thu chiêu nghiêng người, đạo xích quang kia bay sượt
qua người y. Y lúc này cũng không vội. Diệp Thần Uyên mất đi một
kiếm, lại càng dễ xử.
Diệp Thần Uyên quăng kiếm, chính để tranh thủ cơ hội Hà Tự Thánh lùi lại trong chớp nhoáng này.
Y quyết tâm đánh cuộc một keo.
Vừa lúc Diệp Thần Uyên quăng "Ly Hỏa Kiếm" đi, "Khảm Thủy Kiếm" bên
trái quấn vào vạt hắc bào, một xoáy cắt đi một miếng vải đen
lớn đem thanh quang tản trên mũi "Khảm Thủy Kiếm" giấu đi.
Hà Tự Thánh sau khi tránh phi kiếm, lại vận "Thư Hùng Long Hổ Kiếm" mãnh công đến.
Trường kiếm Diệp Thần Uyên bọc trong miếng vải đen, từ dưới từ
từ đâm vào bắp đùi Hà Tự Thánh bên phải. Một đâm một này bất
cấp bất kình, vô thanh vô tức. [không nhanh không mạnh, im hơi lặng tiếng]
Hà Tự Thánh vẫn vận kiếm tiến lên, đối với cú đâm này hoàn toàn
không có phản ứng, trái lại còn đưa chân hướng về phía mũi kiếm đối
phương ——
Mũi "Khảm Thủy Kiếm" xuyên qua miếng vải đen, xuyên vào gân sụn trên đầu gối phải Hà Tự Thánh.
Đúng như Diệp Thần Uyên suy đoán: hai mắt Hà Tự Thánh đã khó
nhìn thấy gì! Trận chiến nãy giớ, y kỳ thực toàn nhìn nhờ kiếm
quang, cộng với thanh âm, để phán đoán chiêu số Diệp Thần Uyên.
—— mà miếng vải đen vừa vặn che giấu mũi kiếm quang mang và tiếng xé gió của kiếm chiêu.
Bởi vậy Hà Tự Thánh hoàn toàn không nhận ra, trúng kiếm.
Dù võ công tối cường hoành trong thiên hạ, vẫn là không cách nào
trái với lý thuyết "Lực từ đất lên". Mất đi chân trụ, như cây to
mất rễ.
Hà Tự Thánh đầu gối bị chặt đứt gân, kiếm thế cũng theo đó tan vỡ.
—— sau đó giống như bù nhìn vô pháp hoạt động.
"Khảm Thủy Kiếm" bọc trong miếng vải đen, lại nhanh chóng đâm ra ba kiếm!
Toàn bộ đều trúng mục tiêu: eo phải, ngực phải, vai phải.
Phân nửa bạch bào bên phải Hà Tự Thánh toàn bộ nhuộm thành huyết hồng.
"Sư phụ!" Thanh Thành đệ tử cùng lúc rên rỉ.
Mười mấy Thanh Thành "Đạo Truyền đệ tử" đồng thời rút kiếm, chạy vào giữa giáo tập tràng viện trợ.
Đến đầu tiên, là đại đệ tử Du Tư Hào và nhị đệ tử Đinh Triệu Sơn. Hai người nâng kiếm yểm hộ trước mặt sư phụ đang nằm dưới đất.
Diệp Thần Uyên đã rất nhiều năm không trải qua tử đấu khó khăn đến
vậy. Lúc này thắng trong hung hiểm, sát tính chưa tiêu, vung kiếm
lên, hất miếng vải đen bao kim đi, tấn công hai người!
Đinh Triệu Sơn chỉ giơ kiếm cản được hai chiêu, Diệp Thần Uyên
nghiêng bước Xà Bộ, "Khảm Thủy Kiếm" từ phía bên phải đâm xuyên qua
động mạch cổ Đinh Triệu Sơn, sau khi rút kiếm phun ra cột máu, Đinh
Triệu Sơn bụm cổ sụm xuống.
Du Tư Hào chịu đựng bi thống, mãnh kiếm bổ thẳng về phía cánh tay trái đang duỗi thẳng của Diệp Thần Uyên.
Chỉ thấy Diệp Thần Uyên "Võ Đang Hành Kiếm" thân pháp thật nhanh,
lánh một phát đã tránh được cú bổ, đồng thời đưa kiếm qua tay
phải, xoay người chém ngang, đầu Du Tư Hào theo tiếng thét dẫn máu
bay ra, lúc rơi xuống trên mặt đất thân thể vẫn đang đứng thẳng.
Những đệ tử còn lại bị khoái kiếm quỷ thần này chấn nhiếp, không nâng nổi Thanh Thành bảo kiếm, cũng không một người dám tiến lên trước một bước.
Chỉ có Yến Hoành, y tiến lên quỳ xuống, nâng sư tôn đang trọng thương lên, mặt đầy nước mắt.
"Sư phụ..." Y khóc nhìn Hà Tự Thánh cả người đẫm máu, hoàn toàn
không để ý tới thanh "Khảm Thủy Kiếm" vừa trảm sát hai sư huynh, đang ở cách y chưa đến năm bước chân.
Tống Kê và Hầu Anh Chí hồi hộp đến ná thở. Bọn họ nhìn giữa sân ở
xa. Chỉ cần Diệp Thần Uyên tâm niệm khẽ động, bọn họ sẽ phải vĩnh
biệt bằng hữu cùng lớn lên này.
Diệp Thần Uyên vẫn chưa phát kiếm. Sau khi nhanh chóng giết hai
người, sát ý của y đã phát tiết rồi, bản tính ác quỷ đã khôi phục
lại bình tĩnh.
Mắt y nhìn xuống Hà Tự Thánh nằm trong ngực Yến Hoành.
Hà Tự Thánh ngực phải chịu một kiếm, vết thương sâu tận phổi, mỗi
lần thở nhẹ, mũi miệng đều phun máu. Nhưng y vẫn nắm chặt "Thư
Hùng Long Hổ Kiếm" không thả.
"Đáng tiếc." Diệp Thần Uyên nhìn thẳng cặp mặt xám đã mất đi tiêu điểm của Hà Tự Thánh. "Nếu như không phải ngươi hai mắt có bệnh,
ta vô pháp đánh bại ngươi."
Y lại nhìn hai cỗ thi thể đệ tử đứng đầu Thanh Thành trên mặt đất, lắc đầu.
"Càng đáng tiếc là: Thanh Thành phái mấy trăm năm, hôm nay nhân tài tàn lụi, cũng chỉ còn một Hà Tự Thánh."
Yến Hoành ngửa đầu, trợn mắt nhìn thẳng cừu địch đáng sợ này.
Tống Trinh, Lữ Nhất Úy, Trần Hồng Lực ba sư thúc nhanh đến, đứng vây
quanh Yến Hoành và Hà Tự Thánh. Bọn họ đều tự nghĩ không phải là
địch thủ của Diệp Thần Uyên, nhưng nếu hợp ba người lực, nói không
chừng có thể kiềm chế được hắn...
Phái Võ Đang bên kia, Giang Vân Lan và Tích Chiêu Bình cũng đã dẫn đệ
tử đến, hỗ trợ bên cạnh Diệp Thần Uyên. Một gã Võ Đang đệ tử thu
hồi "Ly Hỏa Kiếm" trên mặt đất, giao cho Diệp Thần Uyên.
"Các ngươi... Các ngươi...” Tống Trinh giọng nói rung động. "Vì sao...
phải làm thế...? Các ngươi hiện tại... còn muốn thế nào?"
"Phó chưởng môn..." Giang Vân Lan không để ý tới Tống Trinh, nhìn Diệp Thần Uyên xin chỉ thị: "Xử lý thế nào?"
Diệp Thần Uyên quét mắt liếc nhìn Tống Trinh ba người cùng chúng
Thanh Thành đệ tử, thở dài một tiếng. "Trước làm như thế nào, giờ cũng làm như thế đó đi."
Lỗ mũi mất một mảnh thịt của Giang Vân Lan hếch lên, nhẹ nhàng mỉm cười: "Tốt."
Hắn liếc mắt nhìn Thanh Thành đệ tử cấp thấp còn đang ở ngoài sân. "Mấy tên này, cứ để chúng đi."
Hầu Anh Chí nghe, hoàn toàn không có ý thở phào nhẹ nhõm. Y nghe ra điềm xấu trong lời nói.
Giang Vân Lan nhìn tiếp về Tống Trinh mười mấy người trước mặt. "Về phần những kẻ được treo tên, toàn bộ giết sạch."
Giang Vân Lan giọng nói nhẹ nhàng bình thường, nhưng mười mấy người tại đây nghe mà trong tai như có đao nhọn.
Trương Bằng bậc "Đạo Truyền đệ tử", vừa căng thẳng vừa phẫn nộ đến run người.
"Ngươi... Ngươi... Ngươi nói cái gì..." Tống Trinh giơ kiếm che trước ngực nói.
"Khảm Thủy Kiếm" trên tay trái Diệp Thần Uyên rung lên. Tống Trinh không tự kìm hãm được lui về sau một bước.
Y rung cái này, chỉ để hất máu trên mũi kiếm đi. Máu rơi lên đất cát, thấm thành từng vòng đỏ sậm.
Diệp Thần Uyên lạnh lùng nhìn xuống Hà Tự Thánh, lại đối diện với ánh mắt phẫn nộ của Yến Hoành.
"Sau ngày hôm nay, trên đời không còn phái Thanh Thành."
Võ đạo có câu ngạn ngữ: "Chiêu vô bất phá, duy khoái bất phá." [Chiêu có thể phá, tốc độ thì không]
Tốc độ nhanh, là phương pháp đánh bại đối thủ đơn giản trực tiếp
nhất, trong chiến đấu có thể khắc chế tất cả chiêu thuật; mà căn cứ
định luật chuyển động vật lý, lực và gia tốc tỉ lệ thuận. Một chữ "Khoái", là yếu tố theo đuổi đầu tiên của thiên hạ võ giả.
Thế giới của đấu võ là thế giới của tốc độ cao; bởi vậy võ đạo
truyền thống dần dần xuất hiện một bộ khái niệm cho thời gian nhỏ,
trong đó các đơn vị như sau:
Cổ nhân lấy nhịp đập của mạch, để tính thời gian ngắn. Nam tử
trưởng thành lúc ngủ, mạch đập năm lần, gọi là "Phân"; mỗi một phần mười "Phân", gọi là "Miểu" [giây] —— "Miểu" cũng chính là tua lúa (cổ nhân thường mượn những vật nhỏ bé, để ví von cho thời gian
cực ngắn); mỗi nửa "Miểu", gọi là "Hào", "Hào" là tóc máu của trẻ sơ sinh; mỗi nửa "Hào", gọi là "Hốt", "Hốt" là sợi tơ nhỏ
nhất mà con nhện phun ra; mỗi một phần muời "Hốt", chính là đơn
vị thời gian nhỏ nhất của võ đạo, gọi là "Diệu Huyễn", "Diệu Huyễn"
chính là những vệt sáng nhỏ trên ngón tay, lúc ẩn lúc hiện lóe
lên. Trong võ đạo có một từ "Diệu Huyễn Kiếm", tượng trưng cho cảnh
giới thần diệu nhanh nhất.
Còn như đổi bằng phương thức hiện nay:
Một nam tử trưởng thành bình thường khỏe mạnh, tốc độ mạch đập lúc ngủ, thông thường là mỗi phút 70~80 lần, "Phân" là mạch đập năm lần, tức
khoảng chừng tương đương với 4 miểu; "Miểu" là một phần mười "Phân", tức là 0. 4 miểu ngày nay; "Hào" bằng nửa "Miểu" tức tương đương
với 0. 2 miểu; "Hốt" bằng nửa "Hào", là 0. 1 miểu; ngắn nhất là
"Diệu Huyễn", bằng một phần mười "Hốt", tương đương với 0. 01 miểu.
(tốc độ mạch đập khác nhau tùy người, sai lệch vì thế mà quá nhiều, thế nên chỉ dùng để tính toán sơ lược.)
Đương nhiên, thời cổ đại không có công cụ tinh vi để tính thời gian, thực tế những đơn vị ứng dụng ở võ đạo, là dựa vào cảm ứng và phán đoán cá nhân của võ giả, nhưng so với thời gian thực cũng không quá xa.
Chú ý "Hào" và "Hốt" hai đơn vị này, phương pháp tính toán tương đối
đặc biệt, đều là "một nửa" . "Diệu Huyễn" ngắn nhất chỉ là một loại
khái niệm lý tưởng, đại đa số cao thủ hàng đầu, tốc độ vẫn chỉ ở mức "Hào Hốt". Ý nghĩa quan trọng nhất của "một nửa", kỳ thật là "So với đối thủ nhanh hơn nửa nhịp", hoặc là "vượt qua tốc độ
của địch nhân", thời gian nhỏ bé giữa chiêu nối tiếp chiêu công
kích, thậm chí là nắm lấy thời cơ giữa chuyển động và dừng.
Đây là đạo lý "Dĩ Khoái Phá Địch".
Từ trên có thể thấy được, thời gian quyết định thắng lợi của võ giả, thường thường là một phần mười thậm chí phần trăm giây, tương
đương với vận đông viên đứng đầu ngày nay. Khác ở chỗ là: Vận
động tranh thắng bại, thường chỉ vì một một tấm huy chương; mà cổ
đại võ giả là vì sinh tử.