Tiêu Dao Du
Lý Vân thầm than : " Chọc nhầm ổ kiến lửa rồi ! ",
cổ tay chàng lật lại một cái thuận thế đẩy công tử nọ về phía bốn người, thân
mình nhanh chóng lui trở về sau, nói với Mộc đại thúc : " Chúng ta đi thôi
! "
Một người thân khoác cà sa màu đỏ. đầu đội tăng quan sáng ngời.
là một nhà sư Tây Tạng ( Linh trí thượng nhân ). y rất to lớn. cao hơn hẳn mọi
người nửa cái đầu. Y bước tới đỡ lấy tiểu vương gia, ba người còn lại liền phi
thân vọt tới Lý Vân. Một người cao gầy đầu bạc trắng( Lương Tử Ông ), một người
thân hình ngũ đoạn, ánh mắt đỏ như máu nhưng sáng quắc, trên gương mặt ria mép
lởm chởm ( Bành Liên Hổ ). Một người mặt áo xanh, trên đầu có ba bứu thịt rung
động ( Hầu Thông Hải ). Cả ba đều là võ lâm cao thủ, khinh công rất nhanh, chỉ
trong chớp mắt đã chắn đứng ba người Lý Vân, Mộc Niệm Từ, Mộc Dịch .
Mộc đại thúc tay cầm trường thương, một chiêu trầm hùng đâm
tới lão giả tóc bạc, chỉ thấy người nọ nghiêng đầu né tránh, cánh tay phải xuất
động, đấm lên thân thương. Thân thương bị lực đánh bạt đi, Mộc đại thúc nương
theo lực đạo, mũi thương xoay vòng lại đập chéo xuống eo y. Người nọ quát lên một
tiếng, mũi chân nghiêng một góc nhỏ cả thân người lao thẳng tới Mộc đại thúc.
Mũi thương lướt qua eo của y, chân phải y đạp nhẹ xuống đất, thuận đà phóng
lên, đùi trái húc lên mặt Mộc đại thúc. Mộc đại thúc cả kinh, vội vàng lùi lại
về sau. Người nọ dừng như đoán trước, chỉ thấy cánh tay y vươn dài ra, móc tới
yết hầu Mộc đại thúc.
Mộc đại thúc lâm vào tình cảnh khó khăn, vừa muốn nghiêng đầu
né tránh thì phát hiện ở bên phải, một ánh hàn quang lóe lên đâm phập vào đầu
vai y .
Mộc đại thúc nhất thời mất đà loạng choạng té phịch xuống đất,
trường thương rơi khỏi tay. Lão giả áo trắng nọ nhìn sang người lùn đầy râu gật
đầu một tiến, tay phải vươn ra muốn chộp lấy Mộc đại thúc.
Lý Vân bên này vừa bảo hộ Mộc Niệm Từ, vừa chống đỡ chiêu thức
của người có ba cái bứu thịt, hai bên ác chiến quyền cước công phu một hồi, Lý
Vân không khỏi bị trúng hai ba chiêu, miệng cũng ri rỉ máu. Mộc Niệm Từ lo lắng
chạy tới đỡ y lên, Lý Vân thầm cảm thấy trong lòng ấm áp, nhìn đối phương nói :
" Mộc tiểu thư, tại hạ không sao đâu ? "
Người có ba bứu thịt đứng cách khoảng ba trượng, cười khùng
khục nói : " Tiểu tử ! Sắp chết đến nơi rồi , ngươi nếu ngoan ngoãn giơ
tay chịu trói, Hầu gia ta sẽ cho ngươi chết toàn thây ! "
Lý Vân đưa ống tay áo lau khóe miệng, vừa muốn phát tác thì
thấy Quách Tĩnh phi người tới chắn trước mặt mình, nói to : " Lão già kia,
vì sao lại vô duyên vô cớ đánh người chứ ! "
Nói xong liền xoay người lại đỡ Lý Vân đứng dậy, nói :
" Lý huynh đừng lo, để tên này cho ta ! "
Lý Vân khoát tay, muốn nói không cần đâu . Y không muốn
Quách Tĩnh vướn vào vòng ân oán này. Nhưng khi chàng định thốt ra lời, thì phát
hiện Mộc đại thúc trúng phải độc thủ, tình thế muốn khó bảo toàn mạng sống. Mộc
Niệm Từ bên cạnh kinh hô : " Cha .... ! " Nói xong liền phi thân tới,
nhằm người thấp lùn đánh tới.
Lý Vân cũng không nghĩ ngợi nhiều, vỗ vai Quách Tĩnh một cái
nói : " Bảo trọng ! " Thân mình chớp động một cái, chưởng phải vung
ra, vỗ vào lão già tóc bạc nọ, vì muốn cứu người nên Lý Vân dùng toàn lực, chưởng
phải xé gió vỗ mạnh lên lưng y.
- Hự !
Lão già tóc trắng loạng choạng bước lên hai bước rồi dừng lại
thân hình, khóe miệng chảy ra dòng máu đỏ, hai mắt hình tam giác lộ ra vẻ kinh
ngạc nhìn Lý Vân. Hắn không ngờ bản thân mình bị đánh trọng thương như vậy, trầm
giọng nói :
- Khá lắm ! Bình sinh lão phu mới bị một tên tiểu bối đánh
trọng thương, vì vậy hôm nay ta sẽ hóa kiếp cho mi !
Song thủ y vung lên, thân hình hóa thành một bóng mờ tấn
công Lý Vân. Song quyền đánh ra liên hồi tổng cộng mười tám quyền, quyền nào
quyền nấy đều dùng lực đạo mạnh mẽ, quyền sau theo quyền trước liên miên không
dứt, khiến cho đối phương lúng túng không biết tránh né làm sao.
Lý Vân loạng choạng lùi lại, trước ngực cũng vì thế mà trúng
bốn quyền hùng mạnh từ lão giả tóc trắng khiến cho máu huyết trong cơ thể đảo
loạn, chực trào ra khỏi miệng. Lý Vân mạnh mẽ áp chế dòng máu xuống, hai hàm
răng cắn chặt lại với nhau lộ rỏ vẻ quyết tâm. Hắn cũng không thèm phòng thủ mà
dùng toàn bộ sức lực dồn vào một quyền, đấm mạnh vào lồng ngực đối phương.
- Bình !
Một quyền mạnh mẽ đánh văng lão giả tóc bạc ra xa, Lý Vân
cũng vì thoát sức mà ngã quỵ xuống đất, khóe miệng trào ra lượng máu tươi, tình
cảnh rất thảm thiết. Nhưng hắn không đau đớn gì mà vẫn mỉm cười, nhanh chóng đi
tới đỡ Mộc đại thúc dậy rồi nhặt lấy Hổ Đầu Thương.
- Mộc cô nương, chúng ta đi !
Lý Vân quát to một tiếng ra hiệu với Mộc Niệm Từ. Nàng nghe
thấy y nói thế liền dùng sức gạt phăng một chưởng của người lùn, sau đó xoay
người bỏ chạy.
- Chạy đi đâu !
Người lùn tức giận quát to một tiếng, thân hình của y đằng
không bay tới, một chưởng hung ác vỗ xuống đầu Lý Vân.
Quách Tĩnh đang chống trả với người ba cái bứu thì thấy Lý
Vân gặp nguy hiểm, không khỏi lo lắng hô to :
- Lý huynh đệ, cẩn thận !
Nhưng mọi chuyện đã quá muộn, Lý Vân cảm giác sau lưng truyền
tới luồn gió lạnh lẽo liền xoay người né tránh. Nhưng cũng do y mới dùng sức
quá nhiều nên cơ thể còn chưa hồi phục, tốc độ vì vậy giảm xuống đáng kể. Lý
Vân vừa xoay người sang một góc nhỏ thì cảm thấy sau lưng nhói đau, một chưởng
mạnh mẽ vỗ lên sống lưng của y khiến y không cẩm cự được phun ra ngụm máu tươi,
Mộc đại thúc được y dìu theo cũng vì vậy mà mất đà té ngã.
- Hự !
- Lý công tử !
Mộc Niệm Từ ở cạnh bên hoảng sợ hô lên, nàng huy động song
chưởng đánh văng người lùn nọ ra rồi chạy vội tới đỡ cha cùng Lý Vân toan bỏ chạy,
bất quá lúc này xung quanh ba người đã bị đám quân binh bao vây, trường kiếm
sáng loáng tuốt khỏi vỏ sẵn sàng xuống tay không thương tiếc.
Lý Vân không biết nên làm thế nào, chàng định dùng sức xông
ra thì bị Mộc đại thúc cản lại, ông dùng một tay lành lặn tay áo hắn rồi nói :
- Đừng nóng nảy, mọi chuyện phải tùy cơ ứng biến.
Lý Vân gật đầu không nói gì cả, ánh mắt đăm chiêu nhìn đám
quân binh đang tách ra, để một người ăn mặc trang trọng bước vào. Y không phải
ai khác chính là vị công tử bị Lý Vân đả thương khi nãy, bất quá lúc này sắc mặt
đã khá hơn có lẽ được người ăn mặc như hòa thượng cứu chữa. Y đi tới trước mặt
Lý Vân, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm hắn rồi nói :
- Khá lắm !
- Không cần ngươi khen tặng !
Lý Vân lạnh giọng nói, hắn cảm thấy chán ghét tên nhà giàu
này hận không để đánh bay hắn ra xa vậy. Mộc đại thúc ở cạnh bên cười hòa nhã,
nhịn đau nhức trên vai mà nói :
- Không biết công tử giữ ba người tại hạ có việc chi ?
- Hừ ! Dám đả thương tiểu Vương gia còn không phải là tử tội
ư ?
Hòa thượng trong chiếc áo cà sa đỏ cất giọng ồm ồm nói, thân
hình của y cao lớn nên giọng nói rất to như chuồng đồng vậy, khiến cho người
khác nghe cảm giác hai tay ong ong cả lên. Trên trán Mộc đại thúc đổ mồ hôi, cảm
thấy người này không hề đơn giản như bề ngoài, nhưng ông vẫn giữ vẻ trấn tĩnh
nói :
- Tại hạ chỉ là phường võ phu lỗ mãng, mở chiêu bài Tỷ Võ
Chiêu Thân hòng kiếm chút tiền qua ngày mà thôi. Xin tiểu Vương gia tha thứ bỏ
qua.
- Hừ !
Tiểu Vương gia hừ lạnh một tiếng sau đó phất tay áo ra hiệu
cho mọi người xung quanh lui ra xa, tạo thành một khoảng trống khá rộng, sau đó
y nói với Lý Vân :
- Chỉ cần ngươi đánh thắng bổn Vương thì mọi chuyện coi như
qua.
- Đánh thì đánh, ai sợ ai chứ !
Lý Vân tức giận nói, tuy rằng lúc này sức lực còn chưa phục
hồi nhưng hắn không cam chịu bị người khác chà đạp, chỉ cần một hy vọng mỏng
manh hắn cũng cố mà giành lấy.
Nhưng hắn còn chưa kịp bước ra liền bị một cánh tay chặn trước
ngực, Quách Tĩnh đi tới bên cạnh nói :
- Trận này để cho huynh đệ. Lý huynh đệ nên nghỉ ngơi dưỡng
sức đi thôi !
- Không được !
Lý Vân muốn vung tay đẩy hắn ra nhưng Quách Tĩnh rất cương
quyết, hắn đi tới trước mặt tiểu Vương gia rồi nói :
- Ta họ Quách tên Tĩnh, là bạn của Lý huynh đây. Hy vọng có
thể thay y giao đấu với ngươi. Thế nào ?
- Ngươi sao ?
Ánh mắt tiểu Vương gia lóe lên, sau đó gật gật đầu nói :
- Tạm được, nếu ngươi thua thì cả hai cùng chết ! Đồng ý chứ
?
- Được !
Quách Tĩnh gật đầu, song quyền thủ thế trước ngực chuẩn bị tấn
công. Công tử nọ thấy vậy mỉm cười, vốn dĩ y muốn gỡ lại mối nhục ngày hôm nay
nên mới chọn Lý Vân, nhưng giờ cảm giác tên ngốc mới tới này có nhiều ý vị lắm.
Đúng lúc Quách Tĩnh chuẩn bị giao thủ với tiểu Vương gia thì
một bóng người từ bên ngoài nhảy vào bên trong, khinh công tuyệt thế đi trên mặt
đất không một dấu chân để lại. Người mới tới trong bộ trang phục lam nhạt, mái
tóc dài buông xõa tung bay trong gió. Nàng không phải ai khác mà chính là Liễu
Hàn Yên !
- Liễu tỷ !
Lý Vân vui vẻ gọi lên, Mộc Niệm Từ ở bên cạnh cũng dùng ánh
mặt tò mò nhìn Liều Hàn Yên, không rõ đang nghĩ ngợi điều gì mà sắc mặt lúc
sáng lúc tối. Liễu Hàn Yên không để ý tới lời của Lý Vân, nàng lạnh lùng nhìn
ba người cao thủ đang vây quanh rồi liếc mắt nhìn sang tiểu Vương gia nọ, giọng
nói lạnh lùng vang lên :
- Hoàn Nhan Khang ! Hôm nay mi chết chắc !
Nhuyễn kiếm trong tay phóng vụt ra, vô số bóng kiếm đan xen
lại với nhau tạo thành một vòng lưới khổng lồ chụp xuống đầu tiểu Vương gia
Hoàn Nhan Khang !
- Đàn bà thối, đừng càn rỡ !
Hòa thượng ở cạnh đó quát to một tiếng, song chưởng đỏ rực
như lửa vổ mạnh lên vùng kiếm ảnh, vô số tiếng nổ lốp đốp vang lên. Chỉ trong
chốc lát, nhuyễn kiếm của Liễu Hàn Yên bị hòa thượng đánh văng ra vô số lần,
thân kiếm càng lúc càng đỏ rực như thanh sắt nung vậy.
Liễu Hàn Yên nhíu mày, trầm giọng nói :
- Đại Thủ Ấn- Linh trí thượng nhân !
- Là bổn tọa ! Không ngờ danh hiệu của lão nạp lại vang tới
tận võ lâm trung nguyên !
Hòa thượng chắp tay trước ngực, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm
Liễu Hàn Yên tựa như mãnh thú nhìn con mồi vậy, không có chút dáng vẻ phong phạm
của một vị cao tăng đắc đạo nhiều năm gì cả.
Lý Vân sợ Liễu Hàn Yên bị thương, chàng tính nói vài lời
quan tâm thì bị Liễu Hàn Yên chộp tay kéo đi, hai người hóa thành làn gió biến
mắt giữa đám người.
- Hừ ! Đuổi theo !
Tiểu Vương gia Hoàn Nhan Khang tức giận quát to, hôm nay hắn
thật sự mất mặt mà, không những bị người khác đánh bại mà còn bị người đàn bà dọa
nạt giữa chốn đông người như vậy, thử hỏi mặt mũi tiểu Vương gia của mình còn
làm sao nữa.
Y cũng không để ý tới Quách- Mộc ba người mà ra lệnh truy bắt,
toàn thành vì vậy mà nháo nhào cả lên, quan binh tuần tra đi khắp nơi nhằm truy
bắt phản tặc. Ba người Quách Tĩnh cùng cha con Mộc đại thúc vì vậy mà may mắn
thoát đi, chuyện này không còn bàn cả.
Lại nói Lý Vân bị Liễu Hàn Yên kéo đi rất xa, tới vùng ngoại
ô hoang vắng mới dừng chân lại, nàng vừa thở hồng hộc vừa tức giận nói với y :
- Huynh thật là lỗ mãng mà ! Huynh nghĩ sức mình đủ chống lại
bốn cao thủ võ lâm sao ?
- Đệ ....
Lý Vân không dám phản bác lời của nàng, hắn cũng cảm thấy việc
làm ngày hôm nay quá mức lỗ mãng, nếu như không có Liễu Hàn Yên thì chỉ sợ mạng
mình sẽ ô hô ai tai rồi, không còn ở đây mà nói chuyện được nữa. Hắn thầm nhủ
sau này làm việc phải cẩn thận hơn nữa, không làm theo cảm tính một cách mù
quán để rước vạ vào thân.