Trên 1 hồn đảo khá lớn toàn màu xanh, chung quanh toàn là biển,
nhưng không phải vì thế mà nó trở nên hẻo lánh mà chung quanh đậu đầy tàu có lớn
có nhỏ, người tới lui rất tấp nập. Tại 1 khung rừng rậm trên đảo , có 1 cậu
nhóc tầm 10 tuổi đang ngồi bên bờ suối, tay của cậu ngóc này đang chăm sóc 1
con thú lông hồng rất dễ thương, đôi mắt nó chăm chú nhìn vào đôi tay của cậu
nhóc kia đang băng bó chiếc chân đang bị thương.
- Tốt rồi Hồng Hồng à ! Vết thương của ngươi đã băng bó tốt
rồi, ít vận động 1 tí nhá.
Cậu nhóc lấy tay xoa đầu của con thú màu hồng kia , đầu của
Hồng Hồng cọ cọ vào bàn tay của cậu nhóc. Cậu nhóc ấy chính là Thiên Phong của
chúng ta nhưng bây giờ đã cách cái viễn cảnh khủng khiếp ấy 5 năm rồi. Sau đó
Thiên Phong chạy 1 mạch về làng , người trong làng ai cũng mến Thiên Phong, họ
xem Thiên Phong như cháu của mình. Sau khi chào hỏi các cô chú thì Thiên Phong
chạy nhanh vào 1 quán rượu, bên trong là 1 phu nhân đã hơn 30, đang loay hoay
bán rượu, quán rượu không lớn nhưng luôn tấp nập người ra vào, đa phần đều là
Quang Ảnh giả của các đoàn lính đánh thuê dừng chân ghé qua. Nữ nhân ấy không
ai khác là Trần Tuyết của năm xưa, nhưng trên khuôn mặt kiên cường ấy đã có
thêm vài dấu tích của năm tháng.
- Aaa Thiên Phong đã đi chơi về rồi à, mau rữa tay sạch rồi
lấy thức ăn trong tủ lạnh ăn đi.
- Dì Trần , hôm nay con vừa mới cứu 1 con Hồng Nguyệt Thú bị
thương đấy. Thấy Thiên Phong của dì có lợi không.
- Lợi hại , lợi hại, rồi nhanh đi rữa tay đi.
Lấy tay xoa đầu Thiên Phong rồi tiếp tục rượu cho khách,
trên khuôn mặt nàng đang tươi cười hiền hòa. Sau 5 năm trôi qua, tình cảm của
nàng với Thiên Phong càng ngày gắn chặt với Thiên Phong một cách vô hình không
thể cắt bỏ.
Lại nhắc đến chuyện hôm đó, sau khi thân ảnh Chí Tôn quang ảnh
Giả Thiên Phong ôm lấy xác của Trần Tuyết rồi biến mất, sau vài phút… tại 1 hòn
đảo cách đó 100km bổng xuất hiện 1 khe không gian, thân ảnh của Thiên Phong và
Trần Tuyết bước ra nhưng lúc này hơi thở của Trần Tuyết đã rất yếu nếu lúc này
có ai ác ý chỉ cần bịt mũi của nàng thì nàng chết ngay lập tức là điều không thể
bàn cải. Đặt Trần Tuyết xuống sau đó Thiên Phong đặt bàn tay của mình lên ngực
nàng rồi nhần mạnh xuống , bổng không gian xung quanh rung động rất nhiều luồng
khí bị một lực hút kỳ quái hút vào thân thể Trần Tuyết , các vết thương trên
thân thể nàng theo tốc độ rất nhanh liền lại, sau vài nhịp hô hấp thì thân ảnh
của Thiên Phong bị 1 ngọn lữa bao trùm… thân ảnh Thiên Phong đã trở lại bình
thường, sau đó gục ngã nằm bên cạnh của Trần Tuyết.
Sau 2 giờ thì Trần Tuyết tỉnh dậy, phát hiện mình vẫn con sống
, các vết thương đã biến mất, nhưng cơ thể vô cùng mệt mỏi, phát hiện mình đang
nằm trong 1 khu rừng ở hồn đảo xa lạ. Cố gắn ngồi dậy nhưng phát hiện phần trên
của mình đã bị rách rưới nhưng cái đó không quan trọng, quan trọng nhất của
nàng là Thiên Phong … thân thể Thiên Phong đang ôm lấy nàng, hơi thở đều đều giống
như đang ngủ say. Nàng ôm chặt lấy Thiên Phong như sợ đánh mất Thiên Phong 1 lần
nữa, những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt lem lúa của nàng, những giọt
nước mắt hạnh phúc…
Nàng bế Thiên Phong bước đi ra khỏi khu rừng, khi thoát ra
khỏi khu rừng nàng phát hiền hòn đảo này chính là hòn đảo bí mật của nàng đã âm
thầm để làm đường lui. Nàng bước nhanh về phía ngôi làng đàng xa, khi tiền vào
ngôi làng thì nàng đã té ngã rồi ngất đi nhưng tay nàng vẫn ôm chặt Thiên Phong
không rời. Người dân phát hiện ra Trần Tuyết thì hét lên, họ xúm vào mang nàng
vào trạm xá của làng.
Không biết trã qua bao lâu, Trần Tuyết tỉnh dậy, điều đầu
tiên nàng nghỉ đến đó là Thiên Phong , nhưng bất giác nàng giật thốt mình khi
phát hiện Thiên Phong trong tay mình đã biến mất, nàng hoảng hốt ngồi dậy nhìn
xung quanh, nơi này là 1 gian phòng sạch sẽ, và trang trọng. Từ ngoài đi vào 2
nữ y tá, họ tỏ vô cùng vui mừng khi thấy Trần Tuyết đã tỉnh lại. Trong khi đó
Trần Tuyết đang ngơ ngát ngồi trên giường.
- Phu nhân . Người đã tỉnh, phu nhân còn mệt nên nằm nghĩ 1
lát rồi hãy dậy.
- 2 nàng có thấy đứa bé ta ôm không ? nó giờ ở đâu rồi , nó
có sao không , nó… nó…
- Phu nhân yên tâm. Cậu bé ấy đã tỉnh từ hôm trước rồi, giờ
cậu ấy rất khỏe mạnh, suốt ngày cậu ấy chạy nhảy vui cười nhưng….nhưng….
- Nhưng thế nào……
Lúc nghe thấy Thiên Phongkhỏe mạnh thì nàng thở phào nhưng
khi đến đoạn nhưng… thì lại bất giác có 1 cảm giác gì đó khó chịu.
- Hình như cậu bé đã mất trí nhớ. Mấy người chúng ta cũng đã
hỏi chuyện gì đã xãy ra nhưng cậu bé đều lắc đầu , cậu chỉ nhớ cậu có 1 người
thân gọi là dì Trần . Mà nếu chúng ta đoán không sai thì là phu nhân.
- Ta đã bị như thế này bao lâu rồi ?
- Phu nhân hôn mê đã 2 ngày rồi. Kể từ sau khi ngất xỉu được
người dân đem đến trạm xá thì các Quang Ảnh Y Sư Giả ( bác sĩ ấy ) đã chạy đến
và chữa trị. Cũng may là phu nhân và cậu bé ấy chỉ lao lực quá độ mà ngất đi chứ
không bị nội thương gì cả.
- Các nàng mang ta đến gặp cậu bé được không ?
- Phu nhân đi theo chung ta.
Bước theo 2 nàng , Trần Tuyết rời khỏi căn phòng trang trọng,
bước vào trang viên khoáng đảng và đầy hoa rất đẹp, bên trong đó là 1 cậu nhóc
thân thể trắng trẻo đang vui đùa chạy đông chạy tây theo mấy con thú nhỏ xjnh xắn.
- Thiên Phong ……lại đây với dì !
- A…. dì Trần !
Thiên Phong chạy ùa lại ôm chặt lấy Trần Tuyết . Nàng lấy
tay xoa đầu , rồi ngồi xuống hôn lên tráng của Thiên Phong . Sau 1 vài ngày ổn
định thì nàng và Thiên Phong mở 1 quán rượu. Nàng bây giờ đã thành người bình
thường . Cuộc sống cứ thế mà trôi qua….
Quay lại cuộc sống hiện tai, sau khi Thiên Phong ăn cơm xong
, sau vài câu vuốt mông ngựa với Dì Trần thì chạy ùa vào rừng. Thiên Phong cảm
thấy rất thích được tiếp xúc và giúp đỡ thú vật bên trong khu rừng, suốt thời
gian 5 năm, ngày nào cũng thế , tình cảm của tất cả thú trên đảo này dành cho
Thiên Phong ngày càng thân thiết.
Có lần , Thiên Phong đang đi trên đường thì thấy 1 chú gấu
con bị thương ngay bụng mà chung quanh có 1 bầy sói bòm lữa đang chảy nước miếng
ròng ròng, Thiên Phong cắn răng làm liều chạy 1 mạch đến chổ chú gấu con rồi vắt
chân lên cổ mà chạy trốn, hết chạy đông rồi chạy tây bị bầy sói dí theo không rời,
khoảng cách giữa Thiên Phong và bầy sói càng ngày càng gần, khi chạy đến 1 cái
thác thì Thiên Phong không nghĩ ngợi nhảy lao xuống dòng thác cuồn cuộn kia. Từ
trên trời , xuất hiện 1 cái bóng đen to , bề ngang rộng gần 4m, lông mao trên
người màu đen lốm đóm trắng , lao xuống đỡ lấy người Thiên Phong thoát khỏi
dòng thác dữ tợn kia.
- Cảm ơn ! Tiểu Hoa nhé… hihihi. A phải chữa thương cho chú
gấu con này đã. Tiểu Hoa à chở ta tới chổ nào an toàn 1 tí đi.
Bay lướt qua rừng cây, Tiểu Hoa đáp xuống 1 thảm cỏ rộng gần
1 con sông êm ả. Tay của Thiên Phong xoa xoa đầu Tiểu Hoa rồi cười hì hì, Tiểu
Hoa đập cánh bay đi. Sau khi chữa thương, băng bó chú gấu tươm tất rồi mang chú
gấu về nhà chăm sóc, đến khi vết thương lành lặn thì Thiên Phong lại thả về rừng.
- Tiểu Hắc Hùng à ! Phải cẩn thận nhé, khi nào buồn thì đến
tìm ta…
Thiên Phong vừa đi vừa hát ca hồn nhiên, phía sau mang 1 cái
ba lô chứa bông băng thuốc đỏ và thức ăn để nếu gặp thú gặp nạn có thể giúp.
Đang đi thì trong lùm cây trước mặt rung động, bước chân của Thiên Phong dừng lại
quan sát , chỉ thấy từ lùm cây ấy lao ra 1 con gấu đen to cao gần 10m, sau đó
nó chạy đến Thiên Phong như tên bắn tưởng chừng nó sẽ tấn công Thiên Phong
nhưng lúc này có ai thấy cũng phải hết hồn, chỉ thấy sau khi lại gần thì con gấu
đen kia ngừng lại rồi lấy đầu cọ cọ lên người của Thiên Phong .
- Tiểu Hắc Hùng à… ngươi lần nào gặp ta cũng hù dọa ta sợ
mún ngất . ấy cha ! Xem ra ngươi thật chóng lớn, nhớ ngày nào bé tí ta ẩm ngươi
chữa thương còn bây giờ thì… haiz thật hại người mà. Nào nào cho ta cưởi ngươi
đi dạo nào…
Từ xa nhìn thấy 1 người 1 gấu đùa giởn trong rừng , bầy sói
bòm lữa bây giờ đã là thủ hạ của Tiểu Hắc Hùng , mà Tiểu Hắc Hùng trở thành
chúa tể trên đảo này. Đang cười đùa trên lưng của Tiểu Hắc Hùng thì từ đâu bay
ra 1 tờ giấy ụp lên mặt của Thiên Phong .
- Cái quái gì thế này… dám hổ báo ám toán Thiên Phong ta . Để
xem ngươi lợi hại thế nào !
Lấy tờ giấy xuống, chỉ thấy trên tờ giấy ghi hàng chử to
đùng : “Quang Ảnh Giả” và lời quảng cáo thu hút :” bạn là 1 người thường, bạn
muốn khám phá bản thân, bạn muốn vượt qua nguy hiễm, bạn muốn được sự kính trọng
của mọi người, bạn muốn … “
- Haiz… ta rất muốn trở nên lợi hại để có thể bảo vệ dì Trần
, nhưng mỗi lần ta nhắc đến 3 chử Quang Ảnh Giả thì dì luôn mắng ta , rồi cấm
ta không nghĩ đến nó nữa… ta không hiểu tại sao dì lại như thế. Nhưng ta lại cảm
thấy có cái gì thôi thúc ta nghỉ đến nó…
Miệng của Thiên Phong thì thào nói lên những mơ ước của
mình, chỉ thấy Tiểu Hắc Hùng gầm gừ vài cái như thấu hiểu tâm sự . Mặt trời đã
ngã về tây , Thiên Phong bỏ tờ giấy vào túi, mang nổi khao khát cất giấu vào
lòng đi về nhà. Sau buổi tối bên dì Trần, Thiên Phong đi về phòng mình, lấy tờ
giấy về cuộc tuyển chọn để trở thành Quang Ảnh Giả ra, xem đi xem lại rồi ngủ
đi hồi nào không hay không biết trên môi của Thiên Phong hiện lên nụ cười mãn
nguyện, chắc có lẽ trong mơ Thiên Phong có thể trở thành 1 quang ảnh giả hùng mạnh.
Đêm đã khuya, Trần Tuyết như thường lệ sau khi dọn dẹp quán
xong thì đi vào phòng của Thiên Phong đắp chăn, nhưng hôm nay khi nàng đắp chăn
cho Thiên Phong thì thấy có gì đó rớt xuống đất, nàng nhặt lên thì thấy tờ giấy
tuyển chọn Quang ảnh giả. Nàng ngồi bệt xuống giường, tâm trạng của nàng đang rối
bời. Nàng xoay đi nhưng có gì đó long lanh động trên khóe mi của nàng.
-Dì xin lỗi… con Thiên Phong ! Dì rất muốn con được vươn
cánh bay xa và trở nên mạnh mẽ, nhưng dì rất sợ… sợ dì sẽ mất con, khi con dính
vào vòng xoáy ấy thì mạng sống của con sẽ luôn gặp nguy hiểm…