Vạn Dạ Lãnh Kiếm không phong ấn linh hồn. Vũ không
phải người chuyên tu luyện Hồn Thuật có thể nhìn sâu vào linh hồn
người khác, hoặc là khai thác thông tin từ những hồn ma, nhưng cảnh
giới của hắn đủ cao để cảm nhận sự tồn tại của cái gọi là "
linh hồn ", nhất là khi hắn chạm tận tay.
Nhưng trong thanh kiếm có khả năng phong ấn linh hồn
trong truyền thuyết này lại không tồn tại một mảnh linh hồn nào cả.
Không có linh hồn của những nạn nhân chết dưới lưỡi thép sắc lạnh
của nó. Không có linh hồn mạnh mẽ mà cuồng bạo của Oda Nobunaga,
thậm chí chính cả kiếm hồn kinh thế hãi tục trong truyền thuyết cũng
không hề hiện hữu.
Vũ kinh hoàng nhận ra thần thức cùng linh hồn của
hắn ở điểm tiếp xúc cùng thanh kiếm cũng dần tan rã. Càng đáng sợ
hơn là thanh kiếm dường như có một hấp lực vô hình kéo linh hồn hắn
chìm sâu vào trong nó.
Lực hút này không giống như kéo đẩy, cũng không
giống như lời kêu gọi dụ hoặc của ảo giác tạo ra. Nó giống như bóng
đêm, phủ xuống khiến người ta mất đi phương hướng, mất đi mục tiêu, mất
đi cảm giác. Dù tiến tới hay trở lui, dù run rẩy lê lết hay điên
cuồng bỏ chạy cũng không cách nào thoát khỏi bóng đêm, mãi mãi lạc
đường trong đó.
o0o
Vũ kinh hãi thét lên khi Thái Minh chạm vào vai hắn.
Toàn thân ướt đẫm mồ hôi, không mệt mỏi gì mà miệng không ngừng thở
hồng hộc như người kiệt sức.
Hai luồng uy áp hàn lệ càng hiệp trợ cùng chủ nhân,
cường độ liên tục gia tăng cơ hồ có thể thấy bằng mắt thường, thông
qua cơ thể Vũ giao đấu với nhau kịch liệt.
Lúc này hai luồng khí thế đã tì̀m được chiến trường
mới, tức thì bỏ qua việc giao tranh trong không khí mà dồn cả vào
trong thân mình Vũ để công kích lẫn nhau. La Vĩ Thanh thoát khỏi uy áp
vôị xích lại phía Bất Giới, Bạch Phong Hành. Ba người vuốt mồ hôi
xem Thái Minh cùng Kanae tranh đấu.
La béo có vẻ cũng quen với việc bị người ta thiêu
đốt, vừa thoát khỏi lệ khí xong liền khôi phục tinh thần, chép miệng
nói:
- Trái có mĩ nữ kéo đi, phải có người đẹp lôi về.
Thật đáng hâm mộ a.
Bất Giới phì cười đáp:
- Ngươi có muốn thì vào đó mà thay.
Bạch Phong Hành không dám nói to:
- Hai người này sao lại chẳng biết phân biệt nặng nhẹ
như vậy? Định Phách Tỏa Hồn Thuật của Thái Cô có sức sát thương với
linh hồn vô cùng đáng sợ, trong vòng mười bước có thể hủy diệt sự
sống chỉ bằng ý niệm. Lệ khí kia không biết là thuật gì nhưng cũng
chẳng kém cạnh chút nào, thế mà hai người lại dùng thân thể hắn để
giao đấu với nhau. Có phải muốn đánh cho linh hồn hắn tan thành tro
bụi hay không?
La Vĩ Thanh nghe vậy bèn nhìn kĩ, quả thật hai luồng
khí thế đã áp súc cô đặc đến gần như nước, đang không ngừng từ hai
cô gái truyền vào giao tranh trong trong nội thể Vũ khiến hắn vặn vẹo
như đỉa phải vôi, gương mặt nhăn nhó đau khổ tột cùng.
Gã vuốt mồ hôi đang túa ra đầy mặt, tự nói với
mình:
- Quả nhiên đúng với câu " nguy hiểm hơn một
người phụ nữ đẹp chỉ có thể là hai người phụ nữ đẹp " a. May
mắn, may mắn bản thân không hấp dẫn nữ nhân.
Vạn Dạ Lãnh ( 10.000 đêm lạnh ) thoạt nghe không giống
tên của một thanh kiếm mà giống một lời ai oán của nữ nhi sầu khổ.
Mười ngàn đêm, là ba mươi năm của một cuộc đời. Là
đủ thời gian để một trái tim trở nên băng giá.
Ba mươi năm chìm trong bóng tối không những có thể
giết chết niềm vui, giết chết tình yêu, giết chết khát vọng sống mà
mười nghìn đêm đủ để giết chết luôn cả những nỗi sợ hãi, những
bóng ma lẩn khuất ở tầng sâu nhất của linh hồn.
Vạn Dạ Lãnh Kiếm không phong ấn linh hồn. Vũ không
phải người chuyên tu luyện Hồn Thuật có thể nhìn sâu vào linh hồn
người khác, hoặc là khai thác thông tin từ những hồn ma, nhưng cảnh
giới của hắn đủ cao để cảm nhận sự tồn tại của cái gọi là "
linh hồn ", nhất là khi hắn chạm tận tay.
Nhưng trong thanh kiếm có khả năng phong ấn linh hồn
trong truyền thuyết này lại không tồn tại một mảnh linh hồn nào cả.
Không có linh hồn của những nạn nhân chết dưới lưỡi thép sắc lạnh
của nó. Không có linh hồn mạnh mẽ mà cuồng bạo của Oda Nobunaga,
thậm chí chính cả kiếm hồn kinh thế hãi tục trong truyền thuyết cũng
không hề hiện hữu.
Vũ kinh hoàng nhận ra thần thức cùng linh hồn của
hắn ở điểm tiếp xúc cùng thanh kiếm cũng dần tan rã. Càng đáng sợ
hơn là thanh kiếm dường như có một hấp lực vô hình kéo linh hồn hắn
chìm sâu vào trong nó.
Lực hút này không giống như kéo đẩy, cũng không
giống như lời kêu gọi dụ hoặc của ảo giác tạo ra. Nó giống như bóng
đêm, phủ xuống khiến người ta mất đi phương hướng, mất đi mục tiêu, mất
đi cảm giác. Dù tiến tới hay trở lui, dù run rẩy lê lết hay điên
cuồng bỏ chạy cũng không cách nào thoát khỏi bóng đêm, mãi mãi lạc
đường trong đó.
o0o
Vũ kinh hãi thét lên khi Thái Minh chạm vào vai hắn.
Toàn thân ướt đẫm mồ hôi, không mệt mỏi gì mà miệng không ngừng thở
hồng hộc như người kiệt sức.
Hai luồng uy áp hàn lệ càng hiệp trợ cùng chủ nhân,
cường độ liên tục gia tăng cơ hồ có thể thấy bằng mắt thường, thông
qua cơ thể Vũ giao đấu với nhau kịch liệt.
Lúc này hai luồng khí thế đã tì̀m được chiến trường
mới, tức thì bỏ qua việc giao tranh trong không khí mà dồn cả vào
trong thân mình Vũ để công kích lẫn nhau. La Vĩ Thanh thoát khỏi uy áp
vôị xích lại phía Bất Giới, Bạch Phong Hành. Ba người vuốt mồ hôi
xem Thái Minh cùng Kanae tranh đấu.
La béo có vẻ cũng quen với việc bị người ta thiêu
đốt, vừa thoát khỏi lệ khí xong liền khôi phục tinh thần, chép miệng
nói:
- Trái có mĩ nữ kéo đi, phải có người đẹp lôi về.
Thật đáng hâm mộ a.
Bất Giới phì cười đáp:
- Ngươi có muốn thì vào đó mà thay.
Bạch Phong Hành không dám nói to:
- Hai người này sao lại chẳng biết phân biệt nặng nhẹ
như vậy? Định Phách Tỏa Hồn Thuật của Thái Cô có sức sát thương với
linh hồn vô cùng đáng sợ, trong vòng mười bước có thể hủy diệt sự
sống chỉ bằng ý niệm. Lệ khí kia không biết là thuật gì nhưng cũng
chẳng kém cạnh chút nào, thế mà hai người lại dùng thân thể hắn để
giao đấu với nhau. Có phải muốn đánh cho linh hồn hắn tan thành tro
bụi hay không?
La Vĩ Thanh nghe vậy bèn nhìn kĩ, quả thật hai luồng
khí thế đã áp súc cô đặc đến gần như nước, đang không ngừng từ hai
cô gái truyền vào giao tranh trong trong nội thể Vũ khiến hắn vặn vẹo
như đỉa phải vôi, gương mặt nhăn nhó đau khổ tột cùng.
Gã vuốt mồ hôi đang túa ra đầy mặt, tự nói với
mình:
- Quả nhiên đúng với câu " nguy hiểm hơn một
người phụ nữ đẹp chỉ có thể là hai người phụ nữ đẹp " a. May
mắn, may mắn bản thân không hấp dẫn nữ nhân.Vũ bị hai luồng uy áp
giằng xé cơ hồ muốn rách cả linh hồn. Bất Giới không nỡ nhìn tên sư
đệ hờ chịu khổ sở vội nói:
- Hai cô nương cẩn thận dùm sư đệ ta một chút.
Lời này thiên chân vô tà, cũng không sai phạm điều
gì. Nhưng đáp trả Bất Giới lại là luồng uy áp cực mạnh đánh thẳng
vào linh hồn khiến Bất Giới trong đầu nghe " oanh " một
tiếng, té ngửa ra sau. Nếu không phải tu luyện cũng đạt được đỉnh cao
của cảnh giới Kết Đan, hơn nữa thiền môn tâm pháp vô cùng kiên định,
không sợ khổ hạnh thì đã trực tiếp hôn mê rồi.
Hai người Bạch Phong Hành cùng La Vĩ Thanh cũng định
cất lời thì thấy Bất Giới chọc phải tổ ong vò vẽ, liền ngậm chặt
miệng ngó đi chỗ khác.
Mặc dù ai cũng đoán được đó là thanh Vạn Dạ Lãnh,
nhưng khi nghe Kanae chứng thực vẫn không khỏi hít một hơi khí lạnh,
chú mục nhìn thanh kiếm.
Vạn Dạ Lãnh Kiếm thiết kế đơn giản và bình dị hơn
truyền thuyết rất nhiều. Hoa văn trên vỏ kiếm cũng chỉ là mấy họa
tiết đơn giản thể hiện sự lạnh lùng, sắc bén.
Đặc biệt nhất là thanh ma kiếm lại không tỏa ra chút
khí tức nào giống như những thanh bảo kiếm khác. Không có ma khí,
không có kiếm hồn, thậm chí so với những thanh katana được bán đại
trà trên thị trường hiện đại nó còn kém mấy phần phong duệ. Nếu
không phải Kanae nói, cũng không mấy người liên tưởng nó với thanh
kiếm ma trong truyền thuyết.
Nhưng Vũ đã chạm tay vào nó. Hắn biết sự đáng sợ
của thanh ma kiếm. Do đó lúc thấy La Vĩ Thanh tỏ ra hâm mộ thanh kiếm,
Kanae nửa đùa nửa thật đưa cho gã cầm thử Vũ vội bật dậy nói:
- Thanh kiếm này có khả năng thôn phệ linh hồn. Anh La
không phải chủ nhân của nó, chạm vào liền sẽ bị thần hồn câu diệt,
chỉ còn lại cái xác không, chớ có đụng vào.
La Vĩ Thanh mặc dù không thấy thanh kiếm có gì nguy
hiểm, nhưng tuyệt đối tin lời Vũ nói, vội rụt tay về, lại cố ý
ngồi tránh xa một chút.
Kanae cười cười liếc mọi người đang chăm chú nhìn
thanh ma kiếm hỏi:
- Không ai muốn thử kiếm nữa à?
Thái Minh không hiểu sao rất xung khắc với Kanae, đến
nỗi mặc dù bản tính băng lãnh, lại có nhiều năm chưởng quản đại sự
rèn luyện ra tâm lý hết sức bền vững. Nhưng chỉ vừa gặp Kanae là đã
như núi lửa phun trào, không còn chút nào bình tĩnh ung dung.
Lúc này nàng không giống một tiên nữ tu luyện trăm
năm lánh thế thoát tục mà giống một cô gái mới lớn khắc khẩu với
người ta vậy. Nghe Kanae khiêu khích liền muốn thử kiếm, một phần cũng
vì thanh Vạn Dạ Lãnh quá sức nổi tiếng, mà Thái Minh cũng tuyệt
đối tự tin vào Hồn Thuật của mình, Kanae có thể cầm được, nàng không
tin thanh ma kiếm có thể thôn phệ được mình.
- Thái tỉ tỉ linh hồn hết sức cường đại, anh Vũ quá
lo lắng rồi. Ây da, nhưng có đàn ông lo lắng cho thật tốt, muội muội
đây cũng chỉ mong được thế mà thôi.
- Việc này tôi cũng không giấu diếm làm gì. Thực
tình Xá Lợi Đường Tăng là cái gì tôi cũng không hề biết, chỉ mới
nghe anh nói lần đầu mà thôi. Rất tiếc không thể giúp gì các vị
Kanae không biết gì về Xá Lợi Đường Tăng cũng nằm
trong dự đoán của mọi người. Dù sao năm đó chủ trì việc thu thập tro
cốt là đám Pháp Tăng, Yamada Kojiro chỉ là trợ lực mà thôi. Với bản
tính háo võ của y, việc trợ giúp những hành động của quân Nhật hay
các Pháp Tăng chỉ là cái cớ để giao đấu cùng các cao thủ Trung Hoa
mà thôi. Thậm chí nếu có hỏi trực tiếp Kojiro cũng chưa chắc lão đã
biết Xá Lợi được đem đi đâu, huống hồ năm quân Nhật bại trận, Kojiro
mổ bụng tự sát thì Kanae mới 12 tuổi.
Tuy nhiên cô nàng là đầu mối duy nhất tìm được, bao
nhiêu hi vọng gửi gắm bị cắt đứt khiến ai cũng cảm thấy mất mát
trong lòng.
Vũ gặng hỏi:
- Cô không biết gì về Xá Lợi Đường Tăng, sao lại
chặn đường đón chúng tôi đến đây?
Kanae nhún vai nói:
- Tôi thấy có người can thiệp vào tận cơ sở dữ liệu
của cảnh sát để thu thập mọi thông tin về tôi, lại thấy hai anh là
người nước ngoài mà ra sức tìm kiếm rất lâu, không giống như mấy kẻ
hâm mộ AV nên mới đặc cách đưa các anh về nhà tiếp đãi.
- Ơ nhưng còn phải xem tôi có thể làm được hay không
đã, nếu là việc tôi không thể làm được như hái sao trên trời thì
chịu nhé, không phải là tôi nuốt lời đâu đấy.
Kanae vuốt má hắn, trêu:
- Người ta cũng không cần anh phải hái sao trên trời,
chỉ cần anh hứa đưa tôi đi dạo ngắm trăng một vòng là được.
Vũ cười ha hả:
- Được đi dạo cùng với người đẹp như cô Kanae thì
hạnh phúc nào bằng. Tôi còn tưởng cô muốn đi cùng Bạch tiên sinh đẹp
trai của chúng tôi nữa chứ. Mà việc đó cũng không khó, chắc là Bạch
tiên sinh cũng rất sẵn lòng.
- Cứ thống nhất thế đi.
Vũ cười hì hì nói:
- Được, thế hôm nay tôi ứng trước luôn khoản hậu tạ
cho cô vậy. Bây giờ trời đã tối, lát nữa trăng lên tôi gửi trước cho
cô một ít quà tạ ơn rồi chúng ta vào bàn việc nhé.
La Vĩ Thanh giơ ngón cái lên với hắn nói:
- Ông Vũ đúng là " nhân vật chính " có
khác, chuyện trăm lợi vô hại như thế mà cũng rơi vào đầu được thì
đúng là khiến người ta không biết dùng từ nào để mà cảm thán nữa.
Vũ ra vẻ khổ sở nói thầm:
- Nghe có vẻ nhẹ nhàng sung sướng thế thôi, chứ cũng
không dễ xơi đâu nhé. Đi dạo ngắm trăng chỉ là món khai vị thôi, món
chính cũng không dễ nuốt. Cô nàng này đóng AV ( phim người lớn ) quen
rồi, nhu cầu và thể lực có thể nói là vô tận. Có khi tôi với Bạch
tiên sinh còn đáp ứng không xong ấy chứ.
La Vĩ Thanh cười dâm đãng, huých be sườn hắn nói:
- Khó khăn như thế thì hay là để La béo tôi chịu khổ
hộ cho.
Vũ cũng cười he he nói :
- Chuyện này là tôi gây ra thì tôi phải gánh vác. sao
lại để anh chịu khổ dùm cho được.
Bất Giới cũng chụm đầu nói chen vào:
- Ha ha, việc khó khăn này chắc là sư đệ không làm
được rồi, hay là để lão hòa thượng phá giới ta cùng với tiểu La
làm hộ cho.
Vũ thấy Bất Giới đảo mắt về phía sau bèn ngẩng
đầu nhìn lên thấy ngay hai bộ mặt hầm hầm như sắp giết người, sợ
quá rụt cả cổ vào.
Thì ra Bạch Phong Hành vốn tính ghét bị người khác
sắp xếp, hơn nữa Kanae lại là con gái của kẻ thù giết sư phụ. Thế
mà Vũ dám đem y ra làm nam sắc trao qua đổi lại bảo sao y không giận
đến nghiến răng trèo trẹo.
Mà người còn lại là Thái Minh thì chẳng rõ cơn cớ
ở đâu cũng đang nổi trận lôi đình. Nàng không nghiến răng trợn mắt như
Bạch Phong Hành nhưng sắc mặt lạnh lùng phát sợ, khí lạnh tỏa ra
khiến Vũ không dám nhìn, bất giác nhích người nấp sau lưng La béo.