Trung Hoa không thiếu nhân tài, nếu chịu khó xem phim võ thuật
sẽ thấy võ lâm cao thủ Trung Hoa tay không đánh ngã đối phương trang bị tận
răng, lấy một địch mười vạn phu mạc địch. Đó mới chỉ là cao thủ võ lâm với sở
trường cận chiến, còn các vị tu chân giả ẩn thế cao nhân nhưng lúc nào cũng có
tinh thần ái quốc càng không cần phải nói.
Một Ngưng Nguyên Kì tu giả tối thiểu có thể phát ra một vài
chiêu thức có tính sát thương cao, việc đối phó với một nhóm quân Nhật tính ra
không khó.
Cao cấp hơn nữa, các vị cao nhân Kim Đan Kì càng là đao
thương bất nhập, không sợ súng đạn. Mỗi vị đều có bản lĩnh phúc vũ phiên vân,
xông vào doanh trại lấy đầu tướng địch giữa chốn vạn quân hoàn toàn là điều có
thể làm được.
Nhưng vì sao quân Nhật vẫn có thể càn quét Trung Hoa trong
suốt 8 năm, tiêu diệt không biết bao nhiêu con dân Hoa Hạ?
Chẳng lẽ các vị tán tiên tu chân nhắm mắt làm ngơ để phàm
nhân chém giết?
Sự việc tất nhiên không phải là như vậy. Tu chân giả, dị
năng nhân hay cao thủ võ lâm mặc dù mỗi người mỗi tính, phân liệt năm bè bảy mối
nhưng trước mối thù quốc nhục cũng không mấy người có thể làm ngơ.
Hơn nữa quân Nhật cũng vi phạm hiệp ước lâu năm trong giới
tu hành là người tu chân không can thiệp vào chiến tranh. Houga và Iga, hai môn
phái lớn nhất cũng đã cho hàng trăm nhẫn giả tham gia chiến tranh.
Đã có rất nhiều cao thủ xuất đầu, thậm chí còn tập trung dưới
những tổ chức như Dịch Thôn đoàn kết chống lại quân xâm lược.
Những tưởng với ngần ấy cao thủ thần công cái thế, pháp bảo
linh khí chỉ xuất khỏi tay là dễ dàng đẩy lui quân địch. Nhưng kết quả của cuộc
chiến diễn ra thế nào thì ai cũng biết.
Nguyên nhân cũng bởi một thanh Vạn Dạ Lãnh Kiếm.
Thanh kiếm ma trong truyền thuyết Nhật Bản có thể chém đứt vạn
vật này thậm chí còn được đồn đại có thể chém rách không gian, phá toái hư
không.
Nằm trong tay Yamada Kojiro ( Sơn Điền Thứ Lang ) thanh kiếm
này đã uống máu của vô số cao thủ võ lâm cùng tu chân giả Trung Hoa trong thời
gian thế chiến.
Thanh kiếm ma mỗi lần xuất ra khỏi vỏ là một lần uống máu tu
chân giả. Không có sinh mạng làm tế phẩm nó nhất quyết không chịu an ổn trở về.
Cao thủ tu chân chết dưới Vạn Dạ Lãnh Kiếm nhiều không kể hết.
Vạn Dạ Lãnh Kiếm cùng Sơn Điền Thứ Lang thực sự đã khắc sâu ấn tượng kinh hoàng
vào tâm khảm những người thời đó.
Vậy nên chỉ nghe Bạch Phong Hành nói đến Sơn Điều Thứ Lang,
những người trong phòng đều biến sắc liên tưởng tới Vạn Dạ Lãnh Kiếm.
Thời kì đó Vũ vẫn còn đang sống trong... kiếp trước. Hơn nữa
đây lại là những bí mật ô nhục của thời thế chiến, thông tin đưa ra bên ngoài cực
ít. Do đó hắn mù tịt, không có một khái niệm gì về ác ma Sơn Điền Thứ Lang.
Nhưng Vạn Dạ Lãnh Kiếm thì lại có nghe chút ít. Chơi game của
Nhật mà xài vũ khí lạnh, vậy trang bị cuối của ngươi mười phần hết tám sẽ xuất
hiện một thanh ma kiếm tên là Juuchi Yosamu ( 10.000 đêm lạnh ) - Vạn Dạ Lãnh
Kiếm trong truyền thuyết.
Có thanh kiếm này thì khỏi cần phải nói. Mặc dù không có nhiều
kĩ năng gắn kèm như các vũ khí khác. Nhưng nó có thể đưa nhân vật của bạn trực
tiếp tiến vào trạng thái Hỗn Mang ( Chaos - tăng lực chiến đấu, giảm mạnh phòng
ngự cùng sinh mệnh lực ) một nhát chém ra sẽ có damage gấp mấy lần những vũ khí
thường, hơn nữa vết thương nó gây ra không thể nào liền lại được, đối phương sẽ
mất máu cho tới chết.
Vạn Dạ Lãnh Kiếm, nghe đến tên thanh kiếm ma, mọi người liền
giống như đã tận mắt nhìn thấy trận chiến giữa Thể Phong Bạch Lĩnh ( em sửa lại
tên hiệu của ông này nghe cho đỡ giật cục ) và Sơn Điền Thứ Lang diễn ra rồi kết
thúc. Không ai hỏi lại, Bạch Phong Hành cũng ngừng kể, lâm vào hồi ức đau khổ
năm xưa.
Vũ là người duy nhất hỏi Bạch Phong Hành:
- Đêm hôm đó làm sao Bạch tản nhân lại thoát được ra?
Bạch Phong Hành ngượng ngập trả lời:
- Nói ra xấu hổ, lúc đó ta bị sát khí của Vạn Dạ Lãnh Kiếm
áp cho cơ hồ đóng băng tại chỗ, chỉ có thể trơ trơ mắt nhìn sư phụ bị Ác ma
nhân Sơn Điền Thứ Lang môt kiếm chém thành hai nửa rồi ngạo nghễ bỏ đi. Rất lâu
sau ta mới dám cử động tay chân, thu thập thi hài của sư phụ đem về mai táng.
Thái Minh thông cảm nói:
- Vạn Dạ Lãnh Kiếm không những dùng để giết người, mà còn có
thể chém cả linh hồn. Linh hồn của tất cả các nạn nhân của nó đều bị phong ấn
ngay trong lưỡi kiếm khiến nó ngày càng phong duệ, sắc bén. Trong thanh kiếm ấy
ít nhất cũng có cả ngàn linh hồn với vô tận oán niệm. Thậm chí linh hồn của Chức
Điền Tín Trường cũng bị phong ấn trong đó. Sát khí nó tỏa ra có thể trực tiếp
khiến người khác rơi vào tâm ma, chết trước khi bị lưỡi kiếm chém vào.
Bạch tiên sinh lúc đó còn nhỏ mà có thể gắng gượng vượt qua
chứng tỏ đạo tâm cứng cỏi, chính khí lẫm liệt hơn người.
Vũ nghe vậy thốt lên:
- Thanh Vạn Dạ Lãnh kiếm ấy không phải là thanh kiếm của Ma
vương tầng trời thứ sáu trong truyền thuyết ư? Sao nó lại phong ấn chủ nhân của
mình?
Thái Minh ngạc nhiên hỏi:
- Anh cũng biết về lịch sử của thanh ma kiếm?
Hắn xấu hổ đáp:
- Có biết gì đâu, tại thanh kiếm này và Oda Nobunaga rất nổi
tiếng trong các game của Nhật. Nên tôi cũng biết sơ qua về tên hiệu thế thôi.
Thái Minh mỉm cười:
" Các truyền thuyết nói rằng thanh kiếm ấy là của Chức
Điền Tín Trường ( Oda Nobunaga ) dùng để tắm máu thời kì Chiến Quốc Nhật Bản
cũng có thể coi là thật. Thanh kiếm ấy vừa được rèn ra đã vô cùng sắc bén,
nhưng lại thiếu mất kiếm hồn. Nên nó không ngừng thôn phệ linh hồn để tìm kiếm
cho mình một kiếm hồn đủ mạnh. Chủ nhân của nó sẽ có được sức mạnh vô biên
nhưng tâm hồn cũng bị nhiễm đầy ma tính, sớm muộn cuồng bạo mà chết.
Chức Điền Tín Trường có danh xưng " Ma Vương tầng trời
thứ sáu " một phần cũng là nhờ sức mạnh có trong thanh ma kiếm. Nhưng sự
cuồng bạo của ông ta cùng sự khát máu vô tận của thanh ma kiếm cũng kéo theo sự
sợ hãi của các thuộc hạ. Cuối cùng Chức Điền Tín Trường bị chính thuộc hạ của
mình vây giết ở chùa Honno.
Truyền thuyết cho rằng khi tự sát bị phản bội, Chức Điền Tín
Trường đã gán luôn linh hồn của mình cho thứ mà ông ta tin tưởng nhất - thanh Vạn
Dạ Lãnh Kiếm. Các binh sĩ không tìm thấy thi thể của Chức Điền Tín Trường cùng
thanh ma kiếm bởi vì thanh kiếm ấy có được linh hồn mạnh nhất thỏa mãn sự tham
lam của nó, nên cả hai đã trở về địa ngục. "
Bất Giới là người đầu tiên rời khỏi những mê mang trong truyền
thuyết đẫm máu về thanh ma kiếm, lão hỏi Bạch Phong Hành:
- Xá Lợi bị giặc Oa lấy đem đi mấy chục năm rồi, bây giờ
ngươi kể chuyện này ra thì có ích gì?
Bạch Phong Hành nói:
- Mối thù giết sư canh cánh mấy chục năm nay ta không chút
nào quên. Mặc dù sau đó quân Nhật bại trận, Sơn Điền Thứ Lang cùng rất nhiều nhẫn
giả, thầy tu có tham gia thế chiến đồng loạt tự sát khiến mối thù này rơi vào
dĩ vãng. Nhưng ta vẫn không ngừng tìm hiểu thông tin về Xá Lợi của Đường Tăng. Ta
có thể khẳng định Xá Lợi đó vẫn chưa thu hồi được, còn đang lưu lạc ở đất Phù
Tang. Hơn nữa có 3 kẻ có thể biết được thông tin về Xá Lợi.
Bất Giới mặc dù không theo giới luật nhưng vẫn là người ở Phật
môn. Ngọc Xá Lợi của Đường Tăng với người khác là một bảo vật, với Bất Giới
càng là bảo vật tuyệt đối có giá trị không gì sánh nổi.
Thời kì thế chiến, quân Nhật đã cướp đi không biết bao nhiêu
bảo vật, mà do Nhật Bản cũng theo đạo Phật nên bảo vật Phật môn càng bị các
Pháp tăng điên cuồng vơ vét.
Sau chiến tranh, mặc dù Nhật do Mỹ tiếp quản và thu thập chiến
lợi phẩm nhưng bằng ngoại giao và đổi chác, chính phủ Trung Hoa vẫn có thể thu
hồi được không ít báu vật bị cướp năm xưa.
Nhưng những bảo vật Phật môn thì lại bị các tăng nhân Nhật Bản
liều chết giấu giếm, số thu hồi về được chỉ là một phần cực nhỏ của những thứ mất
đi. Ngọc Xá Lợi lại càng ít được người ta biết đến nên chẳng có tin tức gì.
Nay Bạch Phong Hành nói có tới 3 kẻ có thể biết tin về bảo vật,
Bất Giới không thể kiên nhẫn được:
- Mau nói, là những kẻ nào?
Bạch Phong Hành đáp:
- Kẻ thứ nhất có thể biết được vị trí của ngọc Xá Lợi chính
là Trụ trì chùa Honzo. Ông ta năm xưa từng là đại sư chưởng quản Pháp Tướng
Tông Nhật Bản. Pháp Tướng Tông là do Đường Tăng đem từ Tây Trúc về, rồi truyền
sang Nhật Bản. Đường Tăng có thể nói là vị tổ sư của Pháp Tướng Tông. Xá Lợi
đem về Nhật, không được Pháp Tướng Tông thờ phụng thì còn ở đâu được nữa.
Bất Giới vui mừng đồng ý. Nhưng Bạch Phong Hành lại nói :
- Thật đáng tiếc là ông ta cũng đã viên tịch cách đây hơn 10
năm rồi, trước đó ông ta đóng cửa diện bích trong núi Phú Sĩ không ai tìm được.
Vũ an ủi Bất Giới:
- Báu vật Phật môn tất sẽ được thờ cúng cẩn thận, chắc chắn
không chỉ một người biết. Chúng ta tìm hiểu từ từ sẽ tìm ra manh mối.
Thái Minh lại hỏi:
- Còn hai kẻ nữa là ai?
Bạch Phong Hành đáp:
- Kẻ thứ nhất là Sơn Điền Thứ Lang. Nhưng y cũng đã chết rồi,
chỉ có thể tìm kiếm hậu duệ hoặc những sĩ quan năm đó tham gia cướp Xá Lợi mà
thôi.
Kẻ thứ hai là tên nhẫn giả Y Hạ phái năm xưa. Không biết y
còn sống hay không, hơn nữa phái Y Hạ thần bí vô cùng, ta tìm kiếm nhiều năm
nhưng cũng chưa tìm ra manh mối.
Vũ nói:
- Xem ra lại phải đi Nhật một chuyến rồi.
Mọi người nhìn nhau, đều biết nếu chuyện này đơn giản thì Bạch
Phong Hành đã tìm được từ lâu. Nhưng đúng là không đi Nhật thì cũng không còn
cách khác.