- Ầy da, sư đệ lại làm khó ta. Sư huynh ngươi chỉ giỏi câu
cá và đối phó nữ nhân chứ câu rượu thì lần đầu nghe thấy, hơn nữa rượu chẳng có
mồm làm sao câu được.
Hay là để ta tát cạn cái hồ này nhé. Hôm nay cao hứng để ta
xuất lực một phen, kiếm rượu về mọi người cùng uống.
Lão nói đoạn liền đề khí vận kình định làm việc ngay. Hòa
Thượng cũng ứng tiếng đòi làm trợ thủ.
Vũ không biết hai lão định làm gì nhưng có vẻ với Bất Giới
thì việc tát cạn một cái hồ lớn cũng không phải là không thể. Nghĩ đến nãy giờ
bọn họ toàn cưỡi gió đạp sương, hô phong hoán vũ, chuyện tát cạn cái hồ cũng
không có gì là lạ.
Bạch Phong Hàn thấy Bất Giới định tát cạn hồ liền hô to
" Không được ".
Hòa Thượng sửng cồ hỏi:
- Sao lại không được. Hay là ngươi cũng biết câu rượu như
Khương lão thần tiên?
Bạch Phong Hàn lắc đầu nói:
- Rượu ta không biết câu, nhưng hồ này thì không thể tát. Dưới
đáy hồ này có một mạch linh khí. mấy người tu luyện thái âm công pháp bọn ta
còn phải trông cậy rất nhiều. Hôm nay hai vị tát nước trong hồ đi không may làm
đứt đoạn linh mạch bảo bọn ta ngày sau làm sao mà sống?
Hòa Thượng nghe hắn nói có lý, cũng hơi chùn tay nhưng Bất
Giới háo rượu quá rồi, gạt đi nói:
- Bọn ta tát cẩn thận không làm hỏng đến linh mạch của các
ngươi là được chứ gì. Mà nếu có ảnh hưởng tí ti thì sư đệ của ta tinh thông
phong thủy sẽ chỉnh lại cho các ngươi. Như thế được chưa?
Bạch Phong Hàn luận về danh vọng vẫn còn thua kém hai lão
quái tăng này một bậc, hơn nữa lại không phải là chủ nhân, mặc dù trong lòng
không muốn để họ động đến Bát Quái Hồ nhưng cũng khó mở mồm cự tuyệt chỉ lắc đầu
nguầy nguậy, đưa ánh mắt giận dữ nhìn Vũ như muốn nói " Tất cả đều do
ngươi mà ra cả đó ".
Cực tiên sinh và Bạch Cổ Văn nãy giờ im lặng ngồi xem giờ
cũng nhao lên muốn cản. Dù sao Bát Quái Hồ cũng là bảo bối của Dịch Thôn, bọn họ
không muốn xảy ra chuyện vạn nhất chút nào.
Vũ cũng không muốn chuyện đi quá đà, vội chen vào nói:
- Uống rượu nhà làm không bằng rượu đi mua, rượu đi mua
không bằng rượu được mời. Rượu được mời lại càng không bằng uống lén. Theo đệ
thì chúng ta câu được rượu lên mà uống thì mới là thú nhất.
Hòa Thượng càu nhàu:
- Nhưng bọn ta đều không biết câu rượu thì phải làm sao.
Bất Giới rất tinh minh, hiểu ngay ý tứ bèn nói:
- Sư đệ ta đã nói như vậy thì hẳn là biết cách câu rượu rồi.
Lão Hòa Thượng ngươi cứ yên tâm ngồi đợi xem sư đệ trổ tài.
Vũ vội đáp:
- Tiểu đệ cũng không biết cách, chỉ là khi nãy có xem Khương
lão câu rượu lên, có chút ý tứ ở trong, tin rằng nếu nói ra đây các vị đều là
cao nhân đạo hạnh phi thường, nghe qua là có thể thực hiện được ngay.
Mọi người liền nghiêng cổ lắng nghe. Hắn từ tốn nói:
- Khương lão tâm cảnh đã đạt đến mức hòa nhập với đại tự
nhiên. lúc câu rượu chính là đưa tâm trí hòa vào trong nước. Không những có thể
cảm nhận được linh mạch ở dưới đáy hồ mà còn có thể thu hết quang cảnh vào
trong đáy mắt. Chỉ khẽ liếc qua là thấy được rượu để ở đâu, phải câu thế nào.
Bây giờ chúng ta liền bắt chước Khương lão thần tiên, trải
tâm thức sâu vào lòng nước. Ai cũng biết rượu ngâm ở ngay điểm cực dương của hồ,
như vậy thực không tốn nhiều công phu. Đệ nghĩ mọi người ở đây đạo hạnh cao
thâm, việc câu được một vật ở dưới đáy hồ lên cũng không quá khó phải không?
Hòa Thượng nghe hắn giảng xong, liền bĩu môi nói:
- Theo đệ nói thì đúng là đơn giản vô cùng. Nhưng nói thì dễ
mà làm mới khó. Mấy lão già bọn ta mặc dù cũng có luyện qua thần thức, có thể mở
rộng phạm vi minh tưởng ra hơn trăm bước, nhưng muốn thâm nhập vào trong lòng
nước lại không dễ chút nào.
Ở đây ngoài Khương lão thần tiên ra thì ta và mấy người bọn
họ chắc chắn cũng không thể nào trải rộng tâm thức xuống tận đáy hồ.
Hơn nữa bọn ta đều đã già khó dạy, hay là đệ tự làm đi.
Vũ lắc đầu đáp:
- Không phải đệ lười biếng không chịu ra tay mà do đệ công
pháp thô lậu, tạo nghệ không tinh nên việc này không sao làm được. Nhưng lại có
thể giúp các vị lão huynh một tay.
Hắn nói đoạn, trên mình liền phát ra hánh sáng nhu hòa. Ánh
sáng này từ lỗ chân lông phát ra, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ hắn thành một mảnh
hào quang bàng bạc.
Mảnh hào quang trên mình hắn trương lớn dần lên, phát ra ánh
sáng chói chang rồi bất thần nổ thành ngàn vạn điểm sáng li ti.Những điểm sáng
này khiến Điếu Ngư Đài trở nên rực rỡ như đêm hội pháo hoa nhưng không tan biến
đi ngay mà nhẹ nhàng tản ra xung quanh, bao phủ gần hết mặt hồ Bát Quái.
Bạch Cổ Văn nghi hoặc nhìn những điểm sáng như sương bạc phủ
quyện quanh mình. Ông khẽ vận thần niệm xâm nhập vào làn sương ấy, Đột nhiên cảm
thấy thần thức của mình sáng lên rực rỡ.
Mọi hình ảnh, không gian trong phạm vi trăm bước đều thu vào
trong mắt.
Vốn Bạch Cổ Văn chỉ mới chập chững trên con đường tu luyện.
Thần thức còn vô cùng nhỏ yếu. Mặc dù cũng có thể vận dụng phép minh tưởng.
Nhưng cũng chỉ là tăng cường cảm giác với vạn vật xung quanh. Thuật Thám hồn của
Bạch Cổ Văn được Khương lão chỉ điểm cũng chỉ giúp họ Bạch có thể nội thị bản
thân hoặc nhìn được những người mà ông tiếp xúc trực tiếp mà thôi.
Nhưng trong làn sương bạc, mọi thứ hiện lên rõ ràng như nhìn
bằng mắt vậy. Bạch Cổ Văn dễ dàng nhìn thấy một chiếc lá khô đang dập dềnh trên
mặt nước phía sau lưng cách hàng chục bước.
Nhìn - không đúng, đó không phải là cảm giác nhìn. Cảm giác
của Bạch Cổ Văn lúc này phải gọi là Biết mới đúng.
Bởi khi ta " nhìn " một vật sẽ chỉ thấy hình ảnh của
nó, vị trí của nó. Nhưng khi thần thức của Bạch Cổ Văn được mở rộng đến nó, ông
liền không chỉ thấy được hình dạng, vị trí mà còn cảm nhận được trọng lượng của
nó đè nặng lên bề mặt nước. Cảm nhận được sự khô giòn của từng vân lá....
Chưa bao giờ Bạch Cổ Văn lại hiểu rõ một chiếc lá khô tường
tận đến thế, tựa như nó chính là thân thể của mình.
Thần thức khẽ lướt qua chiếc lá, tức thì hàng triệu thông
tin đổ dồn vào não bộ. Trong đầu Bạch Cổ Văn liền biết trên mặt hồ có bao nhiêu
chiếc lá, có những con côn trùng nào bay lượn xung quanh. Thậm chí từng làn gió
thổi qua cũng mang lại đầy đủ thông tin đưa vào trong thần thức.
Khối lượng thông tin quá lớn chỉ trong một sát na liền làm Bạch
Cổ Văn choáng váng. Trong đầu nghe " oành " một tiếng lớn, khí huyết
trong lồng ngực như cuồng phong bạo tẩu xông thẳng lên đầu khiến Bạch Cổ Văn
xây xẩm mặt mày rời khỏi trạng thái kì diệu ấy.
Bạch Cổ Văn loạng choạng bước lùi, chợt thấy một bàn tay đỡ
lấy sau lưng. Một luồng khí tức mạnh mẽ mà ấm áp truyền vào kinh mạch trấn áp mấy
luồng khí huyết còn đang nhộn nhạo của Bạch Cổ Văn ngăn cản chúng xông lên thượng
não.
Bạch Cổ Văn hộc lên một tiếng, há miệng phun ra một ngụm
máu. Thần sắc cũng dần dần ổn định.
Lúc này Cực tiên sinh mới thu chưởng đặt ở hậu tâm Bạch Cổ
Văn nói:
- Làn sương bạc này giúp tăng mạnh thần thức. đối với Bạch
tiên sinh có thể khiến thần thức mở rộng ra gấp trăm lần, Sự đột ngột như vậy sẽ
làm cho bản thân không khống chế nổi. Bạch tiên sinh nên nghỉ ngơi, tạm thời chớ
mở rộng thần thức ra thêm lần nữa.
Bạch Cổ Văn liền cảm tạ ngồi xuống.
Vũ thấy vậy vội chạy đến hỏi han, xin lỗi rối rít.
" Ông Vũ không cần áy náy, chẳng qua là do Bạch tiên
sinh chưa quen với việc triển khai thần thức ở trong môi trường nồng đậm linh
khí như vậy nên nhất thời mất đi khống chế. Tuy rằng chịu chút tổn thương nhưng
cũng là hữu kinh vô hiểm. Hơn nữa đối với Bạch tiên sinh lại là một dịp tốt để
có thêm những thể ngộ về thần thức, thực ra được nhiều hơn mất " - Tiếng
Thái Minh vang lên, Vũ giật mình nhìn lại đã thấy nàng đứng ở trên đài, đang
nhìn mình vô cùng chăm chú. Hắn ngạc nhiên hỏi
- Sao cô lại đã ở đây rồi?
Bất Giới không bỏ qua cơ hội nào để trêu chọc hắn:
- Người ta quay trở lại đây không phải vì sư đệ ngốc nhà
ngươi hay sao mà còn phải hỏi?
Thái Minh lườm bất giới một cái nhưng cũng lười chấp lão,
nàng nghi ngờ hỏi hắn:
- Sinh Tức Lôi Vân này là do ông Vũ vừa thi triển phải
không?
Vũ ngơ ngác hỏi:
- Sinh Tức Lôi Vân nào?
Bất Giới liền giải thích:
- Chính là mảng linh khí nồng đậm mà sư đệ vừa phóng xuất ra
đấy thôi.
Vũ vội gật đầu nói:
- Tôi chỉ là muốn giúp mọi người mở rộng thần thức, câu rượu
dưới hồ. Vừa hay có một ít niệm nguyên tố của bản thân mình có đặc tính phù hợp
nên phóng thích ra thôi, cũng không biết nó còn có tên là Sinh Tức Lôi Vân.
Mấy người Bạch Phong Hàn và Cực Tiên sinh bất giác nhìn
nhau, đều hít mạnh một hơi khí lạnh. Dù là Bạch Cổ Văn mới nhập môn tu đạo
nhưng nghe tới bốn chữ Sinh Tức Lôi Vân cũng cảm thấy nổi cả da gà, ánh mắt
nhìn Vũ vừa kính phục lại thêm phần quái dị,
Tên ngốc đứng trước mặt họ đây chính là yêu nghiệt. Hôm trước
Thái Minh chứng thực hắn đạt tới Nguyên Anh Hóa Hình đã khiến cho họ bán tín
bán nghi.
Mấy người Bất Giới, Hòa Thượng có ai không là ẩn thế cao
nhân, nghe đến bốn chữ Nguyên Anh Hóa Hình đã vội chạy đến xem. Thậm chí Khương
lão thần tiên cũng ra mặt rồi.
Vậy mà bây giờ mới biết tên này đến Sinh Tức Lôi Vân cũng
luyện tới rồi. Thực là yêu nghiệt.