Hậu Duệ Hoàng Gia
Ngoại trấn Hàn Gia, núi Hỏa Liên Sơn cây cối rậm rạp, đường đi quanh co
gồ ghề, hiếm khi thấy xuất hiện dấu vết của con người. Từ thị trấn đi
dọc theo một con đường lát sỏi, phải leo tổng cộng năm trăm bảy mươi hai bậc đá, qua ba trạm truyền tin của Hồng Y giáo, đám người Thanh Trúc và Cổ Trùng giáo mới đặt chân lên tới Hồng Y tổng đà. Trấn Thiên thở dốc,
đưa tay lên lau mồ hôi, lại nhìn sang hai người bên cạnh thấy tình trạng của họ cũng không khá hơn là mấy, chỉ có điều nàng thân là nữ tử nên
thể chất cũng yếu hơn phần nào.
Hồng Y tổng đà tọa trên đỉnh Hỏa Liên Sơn, bố trí uy nghiêm, kiến trúc
rộng rãi, cửa nặng đường nhiều được sắp xếp theo trận đồ bát quái. Lưng
dựa vào vách núi đá sừng sững, hai bên sườn giáp vực sâu vạn trượng, chỉ có một lối vào duy nhất! Bên trong, các môn đồ của Hồng Y giáo chủ động tăng gia sản xuất nên Hồng Y tổng đà không hề bị phụ thuộc về lương
thực và thuốc men.
Sau khi quan sát xung quanh một lượt, trong lòng Trấn Thiên không
khỏi cảm khái đôi phần, thầm nghĩ: Hồng Y tổng đà này dễ phòng thủ, khó
tấn công, tự túc về lương thực, thuốc men. Chậc chậc, tổ sư của Hồng Y
giáo quả nhiên thông minh tuyệt đỉnh khi thiết kế một nơi ẩn náu như
vậy. Thiết nghĩ nơi này mà dùng để nuôi phản quân thì chẳng phải là mối
họa lớn cho triều đình sao? Mà cũng kì lạ, các bậc tinh anh trong triều
chắc chắn cũng hiểu điều này nhưng sao họ lại có thể dung túng cho Hồng Y giáo như vậy? Giả sử nếu Hồng Y giáo bị gian tế ngoại bang mua chuộc
thì sao đây?
Nhất thời sau lưng Trấn Thiên túa mồ hôi lạnh, nàng cảm thấy có chút sợ hãi mơ hồ, nhưng ngay lập tức cảm giác này chuyển sang ngạc nhiên. Trấn Thiên lắc đầu cười khổ: Mình lại làm sao vậy nhỉ? Mấy việc này đâu đến
lượt mình quan tâm chứ? Aizza...Xem ra ảnh hưởng của mấy cuốn Hán thư,
Sử kí mà sư phụ bắt ta đọc trước kia không nhỏ chút nào nha!
Lục Nghị đứng bên cạnh thấy Trấn Thiên đột nhiên dừng bước, đứng lại lẩm bẩm một mình bèn khẽ gọi:
- Trấn Thiên?
- Hả? - Trấn Thiên ngơ ngác ngẩng lên nhìn.
- Ngươi sao vậy? Mau đi thôi. - Đôi lông mày lưỡi mác của Lục
Nghị khẽ chau lại. - Không phải ngươi muốn chúng ta bị lộ ra sơ hở chứ!?
Trấn Thiên nheo mắt nhìn Lục Nghị, khuôn mặt rúm ró lại: Sơ hở? Sơ
hở cái con khỉ! Có sơ hở mới lạ đó! Không bằng ngươi trù úm ba người
chúng ta nhanh chóng về chầu Diêm Vương đi là vừa! Hừ hừ!
Nhưng những lời vừa rồi, nàng tất nhiên chỉ dám giữ trong lòng, nào
dám nói ra nửa chữ, bức bối vô cùng, chỉ có thể tỏ lòng cùng trời xanh.
- Còn không mau đi? - Lục Nghị nhướng mày, hai bên thái dương lộ ra mấy đường gân xanh khi thấy biểu tình của Trấn Thiên.
Trấn Thiên đành gắng gượng gật đầu, lê bước theo mọi người tiến vào bên trong.
Lúc này, một cô gái tuổi chừng hai lăm, mặc một bộ y phục bó chẽn màu
đỏ khá gọn gàng, mái tóc buộc cao kiểu đuôi ngựa thắt chặt bằng một dải
lụa đen từ trong bước ra, ôm quyền nghênh tiếp:
- Đường chủ Lâm Uyển Nhi, đường chủ Lâm Phong đường tại kinh thành
xin ra mắt hai vị giáo chủ! Hiện giáo chủ bản giáo đang chờ các vị tại
khách sảnh, mời các vị theo tại hạ.
- Làm phiền đường chủ. - Hà giáo chủ nheo mắt cười.
Nói rồi, mọi người tiến vào trong, chẳng bao lâu sau đã đến phía trước khách sảnh. Đoàn người lần lượt tiến vào.
Bước chân vào đại sảnh của Hồng Y tổng đà, mọi người lại một lần nữa được mở rộng tầm mắt. Bên trong, nền sảnh được lát bằng đá hoa
cương loại cực phẩm, không gian rộng rãi khoáng đạt, cột ngọc cao mười
thước nâng đỡ phần mái vòm lợp bằng ngói lưu li. Ở giữa phần mái vòm có
khoét một cái giếng trời, ban ngày ánh nắng lọt vào không quá gay gắt;
ban đêm ánh trăng mờ ảo rọi qua phản chiếu vào bốn tấm gương lớn đặt tại bốn góc tường chiếu sáng đại sảnh.
Trên bức tường chính giữa có treo một bức họa đồ vẽ tích " Song long
tranh châu", mắt của mỗi con rồng đều được điểm thêm một viên bảo thạch
đen nhánh, sống động vô cùng. Phía trước bức họa đồ có đặt một chiếc ghế ngọc phủ một tấm nệm bằng lông vũ, hai bên tay ghế có khảm hai chiếc
đầu lân bằng vàng, vô cùng tinh xảo.
Trấn Thiên sửng sốt, hai mắt tỏa sáng: Hồng Y tổng đà này quả thực đã phát huy ý nghĩa của hai từ " Xa xỉ" tới mức cảnh giới! Chậc chậc, xem
thử mấy thứ kia đi, chúng đâu có tầm thường? Ngói lưu li, cột ngọc, ghế
ngọc khảm đầu lân bằng vàng... Tính ra thì cũng đủ để cả một gia đình
sống cả đời trong an nhàn, không rõ trong mật thất của Hồng Y tổng đà
còn những gì nữa nhỉ?
Nguyên Minh huých huých tay Lục Nghị, hất đầu về phía cái người hai mắt đang sáng rỡ kia, khẽ thở dài một hơi.
Lục Nghị nhìn Trấn Thiên, mày kiếm nhíu lại, toàn thân mơ hồ toát ra lãnh khí, âm trầm nhắc nhở:
- Trấn Thiên,chú ý hành động.
- Aiza, thời tiết quả là không tồi! - Trấn Thiên giật mình, ngẩng đầu lên nhìn nền trời xanh trong vắt qua giếng trời, đánh trống lảng, mục
đích chủ yếu là thoát khỏi luồng khí lạnh đang tỏa ra tứ phía.
Lục Nghị và Nguyên Minh nhìn nhau, lắc đầu cười khổ, nhất thời không biết phải nói gì.
Ở giữa phòng có một nữ tử đang đứng đợi, thấy đoàn người tiến vào bèn bước ra, ôm quyền nói:
- Trịnh Vân Ảnh, tân giáo chủ Hồng Y cung nghênh hai vị giáo chủ tới tham gia đại hội tỉ võ của bản giáo.
Hai vị lão nhân còn lại, sống lưng thẳng tắp, cũng ôm quyền mỉm cười đáp lễ.
Trấn Thiên cười nhạt: Hôm nọ, trời tối đen một mảng, cô ta lại che mặt
nên mình không nhìn rõ được diện mạo, nay phải quan sát kĩ mới được!
Chỉ thấy nữ tử này mình vận một bộ trường bào màu đỏ thêu hoa mẫu đơn
cách điệu, đeo đai lưng bằng lụa vàng, mái tóc đen mượt bới cao hình
trôn ốc gài chắc bằng ba cây trâm ngọc, chân đi đôi hài màu hồng phấn
viền vàng. Lại nhìn lên khuôn mặt, mi thanh mục tú, đôi môi mềm mại phớt hồng, sống mũi cao dong dỏng, làn da trắng mịn như bạch ngọc. Bất quá
cũng có thể được coi là một mỹ nhân, chỉ có điều ngạo sắc ở mi tâm quá
nặng đã phá vỡ tất cả sự tuyệt mỹ đó.
Sau khi quan sát mọi thứ, trong lòng Trấn Thiên không khỏi có chút
hoài nghi, thầm nghĩ : Tại sao Hồng Y tổng đà lại được xây dựng nguy nga như vậy? Nếu đem ra so sánh, chỉ e đến ngay cả phủ đệ của Thượng thư bộ Lại cũng không sánh kịp. Theo mình nghĩ nếu không có kẻ đứng sau hậu
thuẫn thì chắc chắn triều đình sẽ không để yên. Còn một điều nữa, tại
sao giáo chủ tiền nhiệm Lưu Triệt mới xuất quan, đang rất khỏe mạnh lại
đột nhiên qua đời? Không phải là quá kì lạ hay sao? - Hai câu hỏi rối
rắm như tơ vò không có lời giải đáp hiện ra khiến Trấn Thiên cảm thấy
đau đầu vô cùng.
Bên kia, Triệu giáo chủ khẽ cười, ánh mắt tối sầm lại:
- Trịnh giáo chủ quả là tuổi trẻ tài cao, Triệu mỗ bội phục, bội phục.
- Triệu giáo chủ quá lời rồi - Vị nữ tử kia cũng chẳng vừa, tuy ôm
quyền cúi đầu đáp lễ nhưng đáy mắt lại lóe lên sự hoang tàn lạnh lẽo
khiến người khác không thể xem thường
Hai vị giáo chủ, mặt đối mặt, nhìn nhau không chớp mắt khiến không
khí trong phòng nhất thời ngưng đọng, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy
cả tiếng một chiếc lá rụng ngoài cửa được gió đưa vào trong khách sảnh.
Tinh thần Trấn Thiên lúc này đã tê cứng, hai chân dường như mất hết
cảm giác, chỉ có thể cúi đầu mà oán hận bản thân mình vì đã lê xác đến
đây: Mợ nó! Ta phải ngồi ngựa đến vài chục dặm đường, phải leo mấy trăm
bậc đá khiến hai chân như muốn rụng ra, đã không được ngồi thì chớ lại
bị hai ngươi tạo áp lực, còn bị dính chặt với Nguyên Minh và Lục Nghị
nên công cuộc tìm kiếm bảo vật ở đây cũng thật là gian nan...Ta không
cam tâm, ta hận, ta hận!
- Khụ...! - Hà giáo chủ hắng giọng, phá vỡ bầu không khí nặng nề - Trịnh giáo chủ, Hà mỗ có câu này muốn hỏi giáo chủ.
Trấn Thiên ngạc nhiên, thấy áp lực bị đánh bay tứ tán bèn ngẩng đầu
lên nhìn, trong lòng vô cùng biết ơn vị lão nhân bụng đầy nước đen này,
không khỏi cảm khái muôn phần. Nói thực, giờ nàng có thể nghĩ ra cả trăm nghìn câu tâng bốc Hà giáo chủ ấy chứ!
Không phải chỉ riêng Trấn Thiên mà tất cả mọi người đang đứng ở đây
cũng đều có suy nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn Hà giáo chủ bỗng sáng rực
lên, sùng kính muôn phần, dường như đã biến vị giáo chủ bụng đen mà
thường ngày họ đều kinh sợ trở thành một lão thần tiên trên trời!
Hà giáo chủ bỗng thấy sống lưng nhồn nhột, không tự chủ mà tiến đến bên cạnh Triệu giáo chủ, lúc này ông mới cảm thấy dễ chịu được chút ít.
Trịnh Vân Ảnh mỉm cười:
- Hà giáo chủ cứ hỏi.
Hà giáo chủ vuốt râu, nheo mắt nói, thanh âm lãnh đạm:
- Không rõ hôm nay Hồng Y giáo mở đại hội tỉ võ là có dụng ý gì?
Trấn Thiên nghe xong thiếu chút nữa thì ngã nhào, muốn thổ huyết : Cho
tôi xin, vậy mà cũng phải hỏi nữa sao? Không vì tranh bá võ lâm thì còn
vì lí do gì nữa? Còn nữa, không phải là Hồng Y giáo mà chắc chắn đây là
chủ ý của vị tân giáo chủ kia, aiza, mới bước chân vào giang hồ mà đã
làm càn...Dễ hứng phong ba lắm!
Trịnh Vân Ảnh khẽ cười, phất tay áo nói:
- Như các vị đã biết, hơn một trăm năm nay Tứ trấn giang hồ chúng ta giao tình rất tốt, nhiệt tình giúp đỡ triều đình và được bằng hữu giang hồ nể trọng.Tuy nhiên Tứ trấn giang hồ vẫn chưa là một thể thống nhất
nên dễ dàng bị tiểu nhân làm càn, quậy phá, sinh ra hiểu lầm mà mất đi
đoàn kết. Vì vậy tại hạ thiết nghĩ vẫn nên có một vị anh hùng đứng ra
làm chủ giữa chúng ta.
- Lâm mỗ nghe lời của Trịnh giáo chủ cũng có vài phần đạo lí nhưng
mỗi bang phái lại sử dụng một loại tuyệt kỹ riêng làm sao có thể hợp
thành một thể thống nhất? - Một tiếng nói mơ hồ vọng về, như xa mà lại
gần sát bên tai chứng tỏ nội công của y vô cùng thâm hậu.
Mọi người trong phòng cả kinh, nhất loạt nhìn ra phía cửa. Họ chỉ thấy
hai mắt hoa lên, một thân ảnh như ma như quỷ lướt vào, nhanh như hồng
nhạn đảo bóng. Theo sau y là một đoàn người mặc y phục màu tím sẫm tiến
vào, bước chân tựa hồ không chạm đất, tiến đến xếp hàng ngay cạnh hai
nhóm môn đồ của Thanh Trúc giáo và Cổ Trùng giáo.
Trấn Thiên kinh ngạc, đôi mắt nhỏ mở trừng, không tự chủ mà thốt lên:
- Người này không phải là quỷ chứ!?
- Khụ...Trấn Thiên, thận trọng lời nói! - Lục Nghị đứng bên cạnh nhắc nhở.
Nguyên Minh lại lắc đầu ngán ngẩm, nói thực nếu cậu ta là Lục Nghị chỉ e đầu mình bị long ra từ lâu rồi!
Vị lão nhân mới đến nhanh chóng ổn định vị trí bên cạnh Triệu giáo
chủ, thân vận một bộ trường bào tím sẫm, áo trong màu xanh lam, gương
mặt góc cạnh, mày mắt sáng láng, bên hông đeo thêm một cây sáo
ngọc...Theo con mắt Trấn Thiên thì nó rất có giá trị.
Trịnh Vân Ảnh bước lên phía trước, mỉm cười:
- Cung nghênh Lâm giáo chủ đến dự đại hội tỉ võ của bản giáo.
- Xem ra sau khi xuất quan, khinh công của Lâm giáo chủ ngày càng tuyệt đỉnh - Hà giáo chủ nhướng mày , giọng nói cao hơn mấy phần.
Triệu giáo chủ không phản ứng chỉ đứng im một chỗ nở một nụ cười
nho nhã. Trấn Thiên nhìn Triệu giáo chủ, nuốt nước bọt , da đầu ngứa
râm ran, trong lòng hô to hai chữ "Phúc hắc ": Hà giáo chủ à, xem ra cái danh xưng bụng đen không chỉ hợp với mình ngài đâu.
Lâm giáo chủ Lâm Viễn nheo mắt, nhìn thẳng vào Trịnh Vân Ảnh như muốn xoáy sâu vào tâm tư của ả ta, âm trầm nói:
- Tư chất của Trịnh giáo chủ quả nhiên phi phàm, không hổ là hảo đồ đệ của tiền nhiệm giáo chủ Lưu Triệt!
Quả thực khi nghe thấy câu này, Trấn Thiên mới hiểu tại sao mà Tứ trấn giang hồ giao tình rất tốt, căn bản là do trong bụng của các vị giáo
chủ này đều đầy nước đen! Bằng chứng? Triệu giáo chủ và Hà giáo chủ thì
không cần giới thiệu, còn Lâm giáo chủ khi nãy trong lời nói còn cố tình thêm mấy từ " Hảo đồ đệ của tiền nhiệm giáo chủ". Theo ta thấy thì chắc chắn giáo chủ tiền nhiệm Hồng Y giáo cũng không vừa đâu. Aiza, Trịnh
Vân Ảnh, ngươi đắc tội với ai không đắc tội lại đi đắc tội với mấy vị
lão nhân phúc hắc tuổi đời cộng lại cũng gần hai trăm này. Tự cầu nhiều
phúc đi.
- Lâm giáo chủ quá khen, Vân Ảnh thật không dám nhận - Trịnh Vân Ảnh khẽ cười.
Lâm giáo chủ lắc đầu, nhướng mày cười lạnh:
- Không hề, Trịnh giáo chủ quả nhiên tâm tư mẫn tiệp, nếu không thì làm sao có thể trở thành Hồng Y giáo chủ chứ?
Tất cả những người đang đứng trong khách sảnh đều nhận ra sự cay độc,
mỉa mai và hận thù trong lời nói của Lâm giáo chủ, điều đó làm họ lạnh
sống lưng, không tự chủ mà rùng mình. Tất nhiên Trịnh Vân Ảnh hiểu rất
rõ điều này, trong lòng dâng lên vài phần oán khí, nghiến răng nói:
- Không rõ Lâm giáo chủ có ý gì?
- Lẽ nào Trịnh giáo chủ lại không hiểu? - Lâm giáo chủ nhướng mày.
- Lâm giáo chủ... - Triệu Vân Long tiến lên một bước, vỗ vỗ vai của ông, xoa dịu.
Lâm giáo chủ khẽ gật đầu, lui xuống một bước. Triệu giáo chủ mỉm cười:
- Triệu mỗ muốn hỏi Trịnh giáo chủ một câu.
- Mời giáo chủ cứ nói. - Trịnh Vân Ảnh nở một nụ cười quyến rũ.
Trấn Thiên nhất thời kinh ngạc, phát biểu cảm tưởng: Chậc chậc, không
ngờ ả giáo chủ này lật mặt còn nhanh hơn người ta trở lòng bàn tay! Xong việc hôm nay ta phải nhờ chỉ giáo vài chiêu mới được.
Triệu giáo chủ nghe xong bèn chắp hai tay sau lưng, nhíu mày hỏi:
- Trịnh giáo chủ, Triệu mỗ cùng với các vị giáo chủ Hà Trác Phi, Lâm Viễn và Lưu Triệt từng kết nghĩa kim lan, nguyện có phúc cùng
hưởng, có họa cùng chia. Vì vậy, Triệu mỗ biết rõ Lưu Triệt tuy thân là
nữ nhi nhưng sức khỏe rất tốt không thua gì bậc trượng phu, năm năm
trước bà ấy bế quan để tu tập " Ma Âm đại pháp", cũng mới xuất môn hai
tháng trước, sao có thể bị bệnh mà qua đời được? Triệu mỗ dám hỏi liệu
chuyện này có ủy khuất gì không?
- Triệu giáo chủ, Vân Ảnh là đồ đệ thiếp thân của tiền nhiệm
Hồng Y giáo chủ, khi giáo chủ bị bệnh cũng là Vân Ảnh chăm sóc, há có
thể có ủy khuất gì sao? - Trịnh Vân Ảnh cao giọng nói.
Hà giáo chủ cười nhạt:
- Không rõ khi đó Lưu giáo chủ bị bệnh gì?
- Là bệnh thương hàn. - Trịnh Vân Ảnh đáp.
- Thương hàn? - Hà giáo chủ nhướng mày - Người tập " Ma âm đại pháp" mà lại nhiễm thương hàn sao?
- Ngài đang dò xét ta sao? - Trịnh Vân Ảnh cứng giọng, nói - Khi Lưu giáo chủ bị bệnh, không chỉ mình ta mà cả Lâm đường chủ cũng ngày
đêm túc trực cạnh người...
- Trịnh giáo chủ - Hà giáo chủ cắt lời, vuốt râu nói - Hình như giáo chủ hiểu nhầm ý của Hà mỗ, ta chỉ hỏi về nguyên nhân qua đời của
Lưu Triệt, không hề có ý dò xét. Chẳng lẽ... Trịnh giáo chủ có tật giật
mình?
- Ngài... - Trịnh Vân Ảnh nghẹn giọng, không nói được câu nào.
Trấn Thiên cả kinh, thầm nghĩ: Thôi rồi, thôi rồi, bây giờ là ba vị lão
nhân ức hiếp một tiểu nha đầu rồi. Ta đã bảo mà, Trịnh Vân Ảnh kia đắc
tội với ai không đắc tội lại đi đắc tội với họ, không bằng sớm đi gặp
Hắc Bạch Vô Thường đi!
Nhưng Trịnh Vân Ảnh cũng không tầm thường, tâm tư xoay chuyển bèn ôm quyền, cười nói như không:
- Tại hạ tuổi còn trẻ nên không chú ý lời nói, mong các vị tiền bối thứ tội.
Lâm giáo chủ bị đẩy qua một bên, nghe ba người này nói qua nói lại
mà chưa đi vào chủ đề chính, đã mất hết kiên nhẫn, tiến lên, gằn giọng
nói:
- Tuổi còn trẻ!? Haha! Còn trẻ nhưng dám đầu độc sư phụ, kích động giang hồ. Thật là " Hậu sinh khả úy" !
Mọi người trong phòng nghe được lời này nhất thời kinh sợ dồn ánh
mắt về phía Lâm giáo chủ rồi lại quay sang nhìn Trịnh Vân Ảnh. Nửa khuôn mặt của Trịnh Vân Ảnh giật giật, đôi lông mày thanh tú xếch ngược:
- Lâm giáo chủ, những lời như vậy làm sao ngài có thể nói ra được!?
- Lâm giáo chủ... - Triệu giáo chủ khẽ nhắc nhở.
Lâm Viễn không còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi, ông lắc đầu:
- Triệu giáo chủ, ngài đừng cản ta nữa.
Nói rồi Lâm giáo chủ cau mày, thi triển khinh công quỷ dị mới tu tập,
lao lên đẩy Trịnh Vân Ảnh ngã xuống đất, chỉ tay vào ả ta, phẫn nộ
quát:
- Tiện nhân, ngươi tưởng những điều ngươi làm thần không biết
quỷ không hay sao? Trong thời gian Lưu Triệt bế quan, ngươi đã bị bọn
gian thần trong triều đình mua chuộc, làm tay sai cho chúng, phải khom
lưng cúi đầu trước chúng, ngươi không cảm thấy nhục nhã sao? Còn nữa,
Lưu Triệt đã nhặt ngươi về từ một bãi rác, lúc ngươi chỉ còn nửa cái
mạng, muội ấy đã nuôi dưỡng, ban cho ngươi sự sống. Nếu nói muội ấy là
phụ mẫu tái sinh của ngươi cũng không sai, Lưu Triệt còn ưu ái ngươi đến mức đã quyết định sau này sẽ giao chức giáo chủ Hồng Y cho ngươi vậy mà ngươi đã làm những gì!!? Sau khi muội ấy xuất quan, ngươi dám hạ độc
thủ để leo lên ghế trưởng môn, kích động giang hồ tương tàn đổ máu.
Người ngươi giết không chỉ là một vị sư phụ mà còn là cha ngươi, mẹ
ngươi. Ngươi có còn là con người không!?