Hậu Duệ Hoàng Gia
Chiến trường nhuốm máu, khói lửa bốn bề bốc lên rợp trời,
ngùn ngụt không dứt. Tiếng binh sĩ thét vang mỗi khi tham chiến
vang lên, vó ngựa giẫm đạp chốn bình địa vang vọng một phương.
Trong loạn quân, có cả quân của Chúa phi, cũng có những anh em
đã từng vào sinh ra tử cùng Công chúa. Nội chiến kéo dài ba
tháng mà dường như đã giằng co cả ba năm.
Giữa chiến trường hỗn loạn, hai con tuấn mã một đen một trắng
đứng đối diện nhau, lưng đem theo hai người thân vận chiến bào.
Giữa họ là hàng trăm xác chết, cờ hiệu cắm trên tường thành
bay phần phật trong gió, mây đen vần vũ, thê lương tột cùng.
- Công chúa, người đã thay đổi rất nhiều! - Người mặc khôi giáp bạch kim, trấn phía bên phải lên tiếng.
Chỉ thấy người nọ tuổi ngoại tứ tuần, khuôn mặt đẹp tựa mẫu
đơn, đôi mắt sắc sảo, rèm mi cong vút, sống mũi thon gọi, môi
mềm đỏ như máu. Thời gian không thể làm phai nhoà nhan sắc của
bà ta, mà ngược lại còn tô thắm nó. Chúa phi ung dung ngồi trên lưng ngựa, đao kiếm loé lên bốn phía mà sắc mặt không biến,
tay cầm chắc bảo kiếm, tựa hồ như nữ nhân tộc Nữ Chân phương
Bắc, đã rong ruổi trên lưng ngựa cả đời.
- Chúa phi quá khen, ta có được ngày hôm nay cũng là nhờ Chúa
phi! - Người bên kia cũng cười vang, nói. Từ nào từ nấy sang
sảng vang lên, chấn động nhân tâm.
Các binh sĩ không tự chủ mà ngước mắt nhìn vị Công chúa đầy
tôn quý của Hoàng tộc, nhan sắc dung dị, lông mày sắc đậm, mắt phượng có thần, đuôi mắt xếch về phía chân mày, trán cao thanh tú quấn một dải băng trắng để tang hàng vạn binh sĩ, thân mặc chiến bào đen tuyền, tay cầm trường thương nhuốm máu, khí thế
bất phàm, uy mãnh hơn cả đấng nam nhi!
Chúa phi nở một nụ cười quyến rũ:
- Vi thần nào có tài cán chi mà Công chúa lại đề cao như vậy?
Nhưng lời này vừa nói ra, đám binh sĩ đang mải đánh nhau cũng
phải hoảng loạn. Không có tài cán gì ư? Chúa phi sao có thể
nói ra lời đó? Một tay bà ta khuynh đảo thiên hạ, lời đó nói
ra há chẳng phải đang giễu cợt Hoàng thất Đại Nam sao?
Sát khí lan toả rộng trong đội kỵ binh của triều đình, họ lập tức thét vang, lao vào chém giết quân phản loạn. Bảy tầng sa
y, máu tươi tràn lụa trắng chính là đây.
Công chúa nhếch môi, đáy mắt loé lên tia sát ý, nàng hô một
tiếng, giương trường thương sáng loáng, thúc ngựa lao tới, mỗi
lần vó ngựa tung bay là mỗi bước thời gian bị đẩy lùi về quá khứ, không thể dừng lại...
---
Hoàng cung uy nghiêm sừng sững, ánh nắng chói gắt đổ tràn lên
nóc đại điện, xiên chéo theo mái, chảy xuống mặt đất khiến hơi ẩm tích tụ qua đêm nhanh chóng tan đi, để lại một vạch ngăn
cách sóng sánh. Vừa bãi triều, các quan nhanh chóng rời khỏi
điện Thừa Chính. Như mọi khi, có người vội về vì nhớ người
thân, lại cũng có người vội đi vì thi hành nhiệm vụ mà Hoàng
đế giao phó. Sau khi Thượng thư bộ Hình Lý Nghĩa treo cổ tự
sát, triều đình đã dần đi vào ổn định với việc Tả thị lang
bộ Hình Trương Quốc Lâm - Em trai của Chúa phi - lên nhận chức
Thượng thư.
Chuyện nào cũng có hai mặt của nó, tuy vạch mặt nhà họ Lý
có thể giúp Hoàng đế diệt trừ gian thần nhưng khi Trương Tả
thị lang lên thay thế Lý Nghĩa thì thế lực của gia tộc họ
Trương và địa vị của Chúa phi trong lòng quần thần lại càng
được củng cố. Hoàng đế nhất thời cảm thấy vô cùng đau đầu,
trằn trọc mấy đêm khiến Long thể hao gầy, tóc mai đã điểm thêm
vài sợi bạc trắng. Lúc thiết triều tất cả mọi người đều
nhận ra sự mệt mỏi của Hoàng thượng trong khi thần sắc của
Chúa phi lại rất tốt, cục diện hiện tại đang nghiêng về phía
bà ta, không vui sao được?
Trong lúc các lão thần vừa đi vừa bàn việc thì phía trước có mấy người tiến lại. Vị đi đầu mình vận nho sam, đầu đội mũ
vải, hai tay chắp sau lưng, dáng vẻ ung dung tự tại. Người này
mọi người trong Hoàng cung đều biết, chính là Hồ phu tử Hồ Huy Dũng, tâm phúc của Hoàng đế. Theo sau ông ta là ba thiếu niên,
một người tuấn tú văn lãng là con trai của Tân Thượng thư bộ
Hình, Trương công tử Trương Lục Nghị; chàng trai bên cạnh dáng
người cương trực, sống lưng thẳng như cán bút, mày kiếm mắt
ngọc, anh tuấn hiếm có. Tuy nhiên, cậu thiếu niên đi sau cùng
lại không khỏi khiến người ta có cảm giác kì quái, chỉ thấy
thiếu niên này tuổi trạc mười sáu mười bảy, mặt tròn mày
rậm, mắt nhỏ nhưng có thần, đuôi mắt hơi xếch về phía chân
mày, dung mạo và phong thái tuy không thể so với hai chàng trai
kia nhưng toàn thân lại toả ra khí chất vương giả, khiến cho
người khác phải kiêng dè.
Bốn người nhanh chóng đi qua sân rồng, tiến đến điện Dưỡng Tâm
được dựng ngay phía sau điện Thừa Chính - Nơi thiết triều.
- Hồ phu tử. - Thượng thư bộ Lễ vừa ra khỏi Dưỡng Tâm điện,
thấy bốn người này liền bước tới, hướng Hồ phu tử, chắp tay
chào hỏi.
- Võ đại nhân. - Hồ phu tử mỉm cười, ôm quyền đáp lễ, đáy mắt xẹt qua một tia kín đáo.
Võ đại nhân cười cười, đoạn, đưa mắt nhìn ba người phía sau.
Trừ bỏ Trương Lục Nghị - Con trai của tân Thượng thư bộ hình
thường xuyên ra vào hoàng cung thì ông không hề biết hai người
còn lại là ai. Võ Hiếu Nghĩa lộ rõ ý truy vấn. Hồ phu tử
thấy mắt của Võ đại nhân khẽ đảo, liền nói:
- Họ là học trò của ta.
Võ đại nhân "ồ" lên một tiếng, khuôn mặt ra chiều tán thưởng do đã có nghe qua rằng trong việc tìm ra gian thần lần này có
công rất lớn của ba thiếu niên trẻ tuổi kia.
Ở phía sau, Trấn Thiên thấy Hồ phu tử gặp được bạn thì tranh
thủ quan sát xung quanh, trong lòng hô lớn đến mấy lần: Chu
choa, Hoàng cung này cũng thật là xa hoa! Cột trụ kia hẳn là
làm từ gỗ tốt, bên ngoài còn mạ vàng kìa!
Tiếp tục nhìn sang bên phải, hai mắt Trấn Thiên sáng rỡ: Oa,
cái đỉnh đồng kia lớn quá, chắc chắn có giá lắm đây! Còn viên minh châu gắn trên đỉnh toà bảo tháp kia nữa, có lẽ được Nam
Hải quốc tiến cống rồi!
Lý trí của Trấn Thiên thầm gào thét, hoàng cung không hổ là
hoàng cung, là chốn xa hoa lộng lẫy, chứa đựng vô vàn bí mật,
là nơi tập trung của mọi bảo vật, tập trung nhân tài. Ngàn đời nay luôn thế, tai nghe danh chỉ chính xác bảy phần nhưng mắt
thấy lại khác hẳn, những kẻ là thường dân như nàng một khi
được tận mắt chứng kiến sự thâm nghiêm của nó thì mới thấu
hết ý nghĩa của hai từ "choáng ngợp". Cuối cùng ánh mắt lia
tới chỗ Võ đại nhân Võ Hiếu Nghĩa, tâm tình của Trấn Thiên
chợt dịu xuống.
Bản thân Võ Hiếu Nghĩa là đại thần tam triều, từng giữ tới
chức Tể tướng dưới thời Hoàng Nhiên đế khi mới ba mươi sáu
tuổi, con người này cương trực thẳng thắn, có tài lại nhân ái
cho nên rất được Hoàng Nhiên đế coi trọng. Tuy nhiên, thói đời
là vậy, chữ "tài" gắn liền với chữ "tai", một lần do dâng
biểu can gián Hoàng đế, đề nghị chém đầu Trương Thụy Quân vì
tội can dự vào việc triều chính mà khiến Hoàng Nhiên đế rất
tức giận. Nhưng với ngài, Võ Hiếu Nghĩa là nhân tài, tuyệt
không thể xuống tay mà chỉ giáng chức ông ta xuống làm Thượng
thư bộ Lễ. Trung nghĩa, thẳng thắn luôn đi cùng với tai ương,
trải ba đời vua, Đại Nam bị một người phụ nữ khuynh đảo hơn hai mươi năm, Võ Hiếu Nghĩa vẫn có thể giữ vững chức Thượng thư
quả là không dễ dàng gì.
Trong lòng Trấn Thiên không khỏi khó chịu, thoáng chua xót,
nàng khẽ thở dài, tặc lưỡi nghĩ: Chậc chậc, nếu ngày đó ông
ta thức thời hơn một chút, quan sát rộng hơn, thì có lẽ lúc
này gia sản cũng... Haizzz... Thật đáng tiếc. Mang danh Thượng
thư mà bữa ăn còn không bằng tri phủ Dương Châu.
(Tác giả liếc mắt: "Quả nhiên rất "chua xót" nha.
Nữ chính lừ tác giả: "Còn không phải sao? Làm người là phải biết thức thời nha!")
Trong lúc Trấn Thiên đang mải "than thay" cho Võ đại nhân thì ở bên kia ông ta đã lên tiếng hỏi:
- Không hay hôm nay vào cung diện thánh, Hồ phu tử đã có cách giải quyết nào chưa?
- Ý Võ đại nhân thế nào? - Hồ phu tử mỉm cười.
Võ đại nhân chậm rãi nói:
- Nếu đã không thể dùng quyền lực để đối phó thì có thể
dùng vũ lực, bản thân Chúa phi là căn nguyên của mọi vấn đề,
chi bằng...
- Võ đại nhân! - Hồ phu tử cao giọng ngắt lời - Ta hiểu ý ngài nhưng cách này không thể dùng!
Võ đại nhân nhíu mày, trong lòng xẹt qua một ý, hai mắt mở trừng, phất tay áo, nói:
- Ta biết ngài đang lo sợ, nếu không thì sau Án Hồng Y, tại sao Chúa phi vẫn được sống an lành?
- Bà ấy chưa bao giờ làm trái quy tắc, chúng ta càng không được giở mưu hèn sau lưng. - Hồ phu tử ôn tồn.
Võ đại nhân vừa nghe, chợt cao giọng quát:
- Mưu hèn? Quy tắc? Hồ phu tử, ta thấy bây giờ ngài cũng giống
bọn họ, bị quyền lực của bà ta doạ cho vãi cả ra quần rồi!
Cơ hội như thế không có lần thứ hai đâu!
Ở phía sau, ba người Trấn Thiên,Nguyên Minh và Lục Nghị không
khỏi sửng sốt. Võ đại nhân vốn là người rất cẩn trọng, bình
tĩnh sáng suốt, ngay cả khi đối mặt với Chúa phi ông ta cũng
rất ung dung, không bao giờ tỏ ra lỗ mãng hay lo sợ. Y của Hồ
phu tử đã rõ, sao ông ta lại mất bình tĩnh như vậy?
Những tưởng Hồ phu tử cũng sẽ rất kinh ngạc nhưng ngược lại,
ý cười trên môi ông bắt đầu hiện ra.Lục Nghị nhíu mày, Nguyên
Minh lại lơ đãng nhìn sang chỗ khác, hai hàng lông mày của Trấn Thiên bắt đầu bay cao. Ánh mắt Hồ phu tử trầm ổn như nước,
xoáy sâu vào Võ đại nhân. Lúc này Võ Hiếu Nghĩa dường như
không nhịn nổi nữa, chòm râu đen nhánh cong tớn cả lên, ông ta
bật cười:
- Haiza, phu tử, cuối cùng con vẫn bị người phát hiện.
Nói rồi, "Võ đại nhân" vui vẻ đưa tay lên lột lớp mặt nạ trên
mặt ra, để lộ một gương mặt cương trực mà lại phảng phất nét
trong sáng của trẻ thơ. Người này tuổi ngoài hai mươi, mày
kiếm, mắt hổ dường như có điện, có thể coi là bản sao của Võ đại nhân thời trẻ.
- Tài dịch dung của con càng ngày càng tiến bộ. - Hồ phu tử
nhếch mày cười - Có điều tính cách đó của con vẫn không thể
thay đổi được, con càng nói càng để lộ sơ hở.
- Phu tử, thực ra chỉ khi gặp người con mới mất bình tĩnh như vậy thôi. - Người kia nhăn mũi.
Khoé môi Trấn Thiên giật giật: Sao mình ngửi thấy có mùi ám muội ở đây nhỉ?
Hồ phu tử chậm rãi nói:
- Thực ra cũng không phải do ta, là do tâm con không yên thôi.
Hả? - Trấn Thiên chớp chớp mắt.
- Do kiến thức là vô tận mà thầy. - Người nọ uỷ khuất nói.
Hai mắt Trấn Thiên trợn tròn.
- Ta nghe nói Võ đại nhân thường xuyên cho người đi kiểm tra Di
Lan Lâu, ngoài ra còn gài người vào Thái Học Viện... - Hồ phu
tử mỉm cười.
Trấn Thiên bừng tỉnh, nhướng mắt nhìn Võ công tử, trước đây
nàng từng nghe nói về một Nho sinh thường xuyên bỏ học nhưng
chưa từng gặp qua, không ngờ cậu ta lại chính là con trai của
Võ đại nhân. Quả nhiên "Cây ngọt sinh trái đắng", haizzz...
Sắc mặt Võ công tử ngày một tái nhợt, cuối cùng y buông mắt:
- Con quả nhiên không thể địch lại người...
Chợt, y ngẩng lên, ánh mắt long lanh, lông mày cụp thành hình chữ "bát", buông một câu:
- Xem ra con phải về luyện cách "phúc hắc" mới được!
Nói rồi, Võ công tử kia co chân chạy mất.
Thân hình cương trực của Lục Nghị thoáng run run, khoé mắt
Nguyên Minh co giật. "Khụ khụ!" - Trấn Thiên thiếu chút nữa sặc
nước bọt mà chết, nghĩ bụng: Tên này chưa từng nghe câu "ếch
chết tại miệng" sao? Ây da, cho dù có biết nhưng cũng phải giữ
trong lòng chứ! Xem ra bão tố sắp nổi lên rồi đây, chậc chậc,
tội nghiệp một thanh niên tốt như mình, chưa gì đã yểu mệnh...
Có điều cảm giác của Trấn Thiên đã sai, tuy sắc mặt Hồ phu tử có đen hơn một chút nhưng ông cũng không hề phát nộ. Chỉ thấy
Hồ phu tử sắc diện vẫn bình thản như trước, quay lại nhìn ba
học trò của mình, mỉm cười:
- Chúng ta mau vào thôi.
Gió bấc đột nhiên thổi qua, ba thiếu niên kia cùng các hộ vệ
và cẩm y vệ bất giác không rét mà run, trong lòng đồng thanh
cảm thán. Thực là "Đao kích chiến trường không địch lại một
nụ cười của Hồ phu tử!"