Hậu Duệ Hoàng Gia
Triệu giáo chủ và Hà giáo chủ nhất loạt xông lên . Triệu giáo chủ rút
trong tay áo ra một cây roi chín đốt làm từ ống trúc, theo thời gian đã
ngả sang màu đen bóng, vận khí tung roi mổ thẳng về phía trước. Cây roi
uốn éo lao tới như rắn độc, nhẹ nhàng lách qua Nguyên Minh và Lục Nghị, mổ thẳng vào ngực Trấn Thiên. Trấn Thiên nắm giữ đỉnh của Tam Giác
trận, nay lại vướng phải độc chiêu bất ngờ, trong lòng cả kinh, vội điểm mũi chân lui về phía sau, thoát khỏi vết thương chí mạng.
Tam Giác trận tức thì bị phá vỡ, Hà giáo chủ kiềm chế Nguyên Minh; Lâm
giáo chủ đánh với Lục Nghị; Còn Triệu giáo chủ không rõ có thâm thù đại
hận gì với Trấn Thiên, cứ nhè nàng mà tấn công.
Thu lại cây roi chín đốt, Triệu giáo chủ rút trong tay áo ra một thanh
trường kiếm, đảo vài vòng, thi triển Thanh Trúc kiếm pháp. Kiếm chiêu
mềm mại, ôn nhu như nước quét tới, bị bất ngờ, bả vai Trấn Thiên trúng
kiếm. Nàng nhăn mặt, ôm lấy vết thương, máu tươi túa ra nhuộm đỏ vai áo, nàng vội rút trong ngực áo ra một thanh đoản kiếm. Đoản kiếm lập tức
kéo dài thành trường kiếm, Trấn Thiên thực sự không muốn đánh chút nào,
thử nghĩ coi, Triệu giáo chủ lăn lộn giang hồ đã lâu cho nên ắt sẽ nhận
ra kiếm pháp của nàng... Mặc kệ! Giờ không còn đường lui nữa! Một tay
dùng kiếm thi triển Thiên Điệp kiếm pháp đỡ kiếm chiêu của Triệu giáo
chủ, tay kia ôm vết thương đang rỉ máu, mồ hôi túa ra ướt đẫm áo, Trấn
Thiên thực sự sắp không chịu nổi nữa. Nàng nghiến răng điểm huyệt cầm
máu, tay cầm kiếm hơi chùng xuống.Triệu giáo chủ nhướng mày tấn công tới tấp, không chừa cho Trấn Thiên một chút không khí để thở.
Hoa kiếm rợp trời khiến mọi người trong khách sảnh hoa mắt, chừng như khiến mọi thứ trước mặt trở nên phi thực.
Keng... keng... keng!!! - Âm thanh của hai thanh kiếm chạm nhau vang lên không dứt, lấn át mọi âm thanh khác. 45... 46... 47... 60, trong chốc
lát Trấn Thiên đã đỡ cả thảy là sáu mươi chiêu kiếm của Triệu giáo chủ,
cánh tay phải run lên, đau nhức vô cùng, khuôn mặt co rúm, oán hận nghĩ: Triệu giáo chủ à, ngài làm ơn nhẹ tay chút được không? Thứ võ công mèo
ba chân của ta sao có thể địch lại với công phu tuyệt đỉnh của ngài chứ, còn nữa, ta thân nữ nhi yếu ớt đâu có sức mà đỡ kiếm của ngài! Chuyện
này mà đồn ra ngoài thì chẳng phải Triệu Vân Long ngài sẽ mang tiếng xấu là bắt nạt trẻ con hay sao? Thật là mất mặt lắm đó!
Về phần Triệu giáo chủ thì lại chỉ mong Trấn Thiên giở hết tuyệt chiêu
ra. Ông nhận thấy tiểu tử này có một luồng nội lực rất lớn chảy trong cơ thể, dường như là do người khác truyền cho một cách bất ngờ nên nhất
thời vẫn chưa thể thích ứng được, nếu như chịu khó luyện tập thì chỉ e
vài năm nữa thôi ông sẽ không phải là đối thủ của cậu ta.
Keng...! - Triệu giáo chủ vận khí chém mạnh làm thanh kiếm của Trấn
Thiên rơi xuống đất. Trấn Thiên thất kinh, vội xoay mình, từ ống tay áo
phóng ra một "dải lụa" mảnh. Triệu giáo chủ quắc mắt, vung kiếm lên đỡ.
Những tiếng lách tách nhỏ vang lên, "dải lụa" bị chém đứt, rơi trên mặt
đất, hiện nguyên hình là một đám phi tiêu nhỏ và mảnh, phía sau mỗi ngọn phi tiêu có gắn một miếng ngọc nhỏ hình hồ điệp khiến Triệu giáo chủ
nhất thời tái mặt.
Không đợi Triệu giáo chủ kịp hoàn hồn, Trấn Thiên nhanh tay rút trong
ngực áo ra thanh đoản kiếm thứ hai, vung tay phóng về phía ông ta. Thanh đoản kiếm lập tức kéo dài thành trường kiếm, xé gió lao đi. Nó và thanh kiếm đang nằm dưới đất kia là một đôi - Song kiếm Bích Liên.
Triệu giáo chủ kinh ngạc, không ngờ trên đời này vẫn còn loại vũ khí
quái dị như vậy. Hơn hai mươi năm trước, sau khi phái Thiên Điệp ở Trung Nguyên tuyên bố giải tán môn phái, thoái ẩn giang hồ thì trong giới võ
lâm không còn xuất hiện những loại vũ khí có gắn cơ quan như vậy nữa.
Nhưng ông làm sao có thời gian để suy nghĩ nhiều như vậy, trong khi tử
kiếm vẫn đang lao tới?
Chỉ thấy ống tay áo lục sẫm của Triệu giáo chủ nhoáng lên một cái, một
vật uốn éo như rắn độc lao ra đẩy bật đường kiếm truy hồn lên không
trung. Ngưng thần nhìn lại, thì ra đó chính là cây roi chín đốt trứ danh khi nãy. Trấn Thiên nhanh tay nhặt thanh kiếm dưới đất lên rồi điểm mũi chân, tung mình lên bắt lấy thanh kiếm còn lại, nhẹ nhàng đáp xuống ,
giơ kiếm thủ thế, khuôn mặt tuy nghiêm nghị nhưng trong lòng lại nóng
như lửa đốt vì khi nãy do nhất thời hoảng loạn mà nàng đã lỡ tay tung ra Thiên Điệp phi tiêu, chỉ sợ... Chỉ sợ Triệu giáo chủ đã phát hiện ra
điều gì đó... Thì nàng lại bị chụp mũ là gian tế do Trung Hoa Thiên tử
phái tới thì nguy to, đến lúc đó có mười cái miệng cũng không giải thích được! Nghĩ đến đây, Trấn Thiên liền rùng mình một cái, mồ hôi lạnh túa
ra, thực sự chết khi giao đấu còn dễ chịu hơn là chém đầu thị chúng
nhiều!
Lúc này Triệu giáo chủ đột nhiên thu kiếm lại, cây roi cũng đã nằm gọn
trong tay áo, ổn định khí tức, lặng lẽ quan sát Trấn Thiên, chậm rãi
đánh giá đối thủ.
Phía bên kia, Nguyên Minh đang dùng Nhuyễn Cân chưởng - Một loại chưởng
pháp kết hợp giữa Nhuyễn Cân đan và nội công - đối phó với Độc công của
Hà giáo chủ. Lại nói Nhuyễn Cân chưởng này lợi hại vô cùng, một khi
trúng phải thì gân cốt đứt đoạn, trở thành phế nhân, ấy vậy mà khi đối
phó với Độc công thì cũng chỉ là lấy trứng chọi đá, không đáng cho Hà
giáo chủ để vào mắt! Nguyên Minh miễn cưỡng chống đỡ, hô hấp hỗn loạn,
mồ hôi thấm ướt áo, chỉ có nụ cười trên môi là không thay đổi. Hà giáo
chủ bỗng rùng mình, nụ cười này rất giống nụ cười của người đàn bà đó,
nụ cười của sự tàn bạo, lạnh lùng và cả cái chết. Khuôn mặt hoàn hảo của bà ta hiện ra, dường như được tái hiện trong con người của chàng trai
này khiến cho máu trong người ông đông cứng, hơi thở nghẹn lại. Mọi thứ
trước mắt mờ đi, Hà giáo chủ cảm thấy choáng váng thật sự, bình thường
ông vốn là người lãnh đạm, không biết sợ hãi là gì. Nhưng lần này thì
khác, sắc mặt Hà giáo chủ tái xanh, Độc công phát ra cũng không còn uy
lực. Nhận ra điều này,Nguyên Minh nhanh nhẹn đổi chiêu, rút trong ngực
ra một cây sáo bằng vàng, cây sáo bắt sáng khiến người ta loá mắt.
Nhưng có một tia sáng còn sáng hơn cả cây sáo đó, chỉ thấy Trấn Thiên
nãy giờ đang căng thẳng nhìn Triệu giáo chủ thì nay lại dán mắt vào cây
sáo vàng trên tay Nguyên Minh như bị thôi miên, hai mắt phát sáng khiến
cho mọi người lạnh sống lưng. Trấn Thiên lúc này cao hứng thật sự, mọi
sự sợ hãi khi nãy bị quét sạch trong nháy mắt, trong lòng chỉ có một
biểu cảm duy nhất: Có sáo rồi thì muốn ta chết cũng được!
Lục Nghị đang đánh với Lâm giáo chủ thấy vậy liền quay sang nhìn Nguyên Minh, nói bằng mắt: Nhớ cầm chắc.
Nguyên Minh cười khổ, khẽ gật: Ta biết.
Lấy lại tinh thần, Nguyên Minh đặt sáo lên môi, vận khí đan điền, thi
triển Âm Phong công. Một dải âm thanh rít lên như rắn độc mạnh mẽ tấn
công thính giác của Hà giáo chủ, khẽ chạm vào các đại huyệt trên người
ông. Có thể làm được điều này hẳn nhiên Âm Phong công đã đạt tới cảnh
giới! Hà giáo chủ cả kinh, vội vàng phóng ra một viên phi hoàng thạch về phía Nguyên Minh, còn bản thân thì lui về phía sau mấy bước, gằn giọng:
- Nhuyễn Cân chưởng của Thanh Trúc giáo, Âm Phong công của Thiên Sơn giáo. Ngươi là ai!?
Vừa xoay mình tránh ám khí, Nguyên Minh vừa thở dốc, có vẻ như Âm Phong công đã khiến cho nội lực của cậu suy kiệt hẳn. Đưa tay lên lau mồ hôi, Nguyên Minh vẫn cười, chậm rãi nói:
- Ta là Nguyên Minh, Lý Nguyên Minh.
Nghe thấy cái tên này, Hà giáo chủ đột nhiên kinh hoàng thất sắc, ông
sững người, đứng chết trân một chỗ, không còn đủ sức lực để thi triển
Độc công nữa. Nguyên Minh kinh ngạc, mày kiếm nhíu chặt, không rõ vị
giáo chủ lạnh lùng này lại định giở độc chiêu gì nữa đây. Ánh mắt khẽ
chuyển, Nguyên Minh bất giác liếc Trấn Thiên một cái, khuôn mặt đột
nhiên tối sầm.
Mọi người chỉ thấy một trận kình phong quận khởi, một bóng đen lướt qua
mắt như ma như qủy, trong chốc lát đã xuất hiện bên cạnh cánh tay bị
thương của cậu thiếu niên gầy yếu kia.
Trấn Thiên cả kinh, bị doạ cho hơi thở đông cứng trong cuống phổi.
Nguyên Minh chăm chú nhìn vào vết thương nơi bả vai trái của nàng, sát
khí mơ hồ lộ ra. Nguyên Minh quay sang lườm Triệu giáo chủ một cái khiến ông ta rùng mình rồi quay lại đánh giá sắc mặt của Trấn Thiên.
- Nguyên Minh? - Trấn Thiên xua xua bàn tay trước mắt Nguyên Minh.
Lại thấy Nguyên Minh nhíu mày hỏi lại:
- Ngươi không sao chứ?
- Aiza... Ta có điểm huyệt cầm máu rồi.
- Cầm cái gì mà cầm! - Nguyên Minh chợt quát lớn, khiến cho mọi người
giật bắn - Ngươi nghĩ ngươi điểm huyệt cầm máu thì vết thương sẽ khỏi
sao? Ngươi có biết thanh kiếm kia đã nhuốm máu bao nhiêu người không?
Nhỡ ngươi bị trúng Thi độc thì sao?
- Ngươi chẳng hiểu gì cả, thanh kiếm của Triệu giáo chủ luôn được lau
rửa sạch sẽ, làm sao ta có thể trúng thi độc đây? - Trấn Thiên nhăn mặt, nói. Trong lòng lại nghĩ: Lý Nguyên Minh, ngươi bị ngố à? Đạp cái gì
không đạp lại đi đạp mông ngựa! Ngươi dám nói kiếm của lão Triệu bẩn,
lát ông ta lại mang ba người ra thử kiếm thì toi.
Nửa khuôn mặt của Nguyên Minh giật giật, nhất thời mây đen bay đầy đầu,
ánh mắt lại chạm vào vết thương của Trấn Thiên. Đã điểm huyệt cầm máu mà máu vẫn chảy ra nhiều như vậy, chắc chắn... Vết thương rất sâu, rất
đau.
Roẹt...! - Tiếng xé vải khô khốc vang lên, thì ra Nguyên Minh đang xé vạt áo của mình ra.
- Đưa tay đây. - Nguyên Minh nhìn Trấn Thiên.
- Không cần đâu - Trấn Thiên xua tay, cười thầm: Gì chứ? Năm xưa khi sư
phụ dạy kiếm pháp cho ta, ta còn bị thương nặng hơn nhiều, vết thương
này có là gì ?
Nguyên Minh trừng mắt:
- Ta nói ngươi đưa tay đây! Đừng để ta phải ra tay đấy!
Trấn Thiên biến sắc, mồ hôi lạnh túa ra, bất đắc dĩ đưa tay cho Nguyên
Minh để cậu ta tiến hành băng bó. Chỉ có điều, Trấn Thiên bị thương ở
vai nên dù cách nào Nguyên Minh cũng không thể băng vết thương lại được. Nhưng cậu ta vẫn cố chấp, băng bó đến cùng. Nhìn xuống cánh tay mình,
Trấn Thiên nhất thời dở khóc dở cười, cánh tay nàng hiện tại không khác
gì cái bánh tét, bên trên còn thắt một cái nơ bướm cực to, trông thật
chẳng giống ai.
Đằng kia, Lục Nghị vẫn đang chống đỡ với Lâm giáo chủ, nhìn thấy Trấn
Thiên bị thương thì cảm thấy khó chịu vô cùng, trái tim như bị núi Thái
Sơn đè lên. Nhất thời nóng lòng, liền vung kiếm lên, vẽ ra Vạn Hoa kiếm
pháp. Hoa đào nơi chân núi Hoả Liên Sơn như bị trúng pháp thuật, bay lên toán loạn, chia thành ba đạo, rạch ngang bầu trời, kéo đến Hồng Y tổng
đà. Ba đạo hoa đào vừa lên đến nơi, lại tản ra tấn công Lâm giáo chủ từ
ba phía. Lâm giáo chủ thi triển khinh công, tránh các mũi tấn công,
trong lòng sửng sốt: Vạn Hoa kiếm pháp vốn là kiếm pháp gia truyền của
Trương gia - Gia tộc của Chúa phi Trương Thụy Quân, tên tiểu tử này có
thể sử dụng thành thạo như vậy. Lẽ nào... Hắn lại là con cháu của bà ta? Chúa phi đã sai ba tên tiểu tử này lên đây do thám tình hình? Đáng
chết!
Ba đạo hoa đào lập tức hợp lại làm một, tạo thành một vòi rồng lớn, gào
thét lao về phía Lâm giáo chủ, Lâm giáo chủ tiếp tục thi triển khinh
công, những tưởng có thể tránh được vòi rồng. Nhưng vòi rồng kia lại
không di chuyển theo quy luật mà lại liên tục thay đổi hướng đi, trong
chốc lát đã nuốt chửng Lâm giáo chủ, che lấp tầm nhìn của ông. Lâm giáo
chủ nghiến răng, mồ hôi vã ra như tắm, rút cây sáo ngọc ra, đặt lên môi, thi triển Âm Phong công. Dải âm thanh vô hình thoát ra, tạo một màn hơi nước sóng sánh, mềm mại dội thẳng vào thân vòi rồng. Kì lạ thay, vòi
rồng lại nhanh chóng tan rã như không có người điều khiển. Mưa hoa ào ào trút xuống, Lâm giáo chủ kinh ngạc: Lục Nghị đã bến mất! Cậu ta đã đánh lạc hướng của ông .
- Rạch vai áo ra! - Đột nhiên có một giọng nói truyền tới.
Lâm giáo chủ nghe xong liền quay lại nhìn thì thấy ba người Trấn Thiên, Nguyên Minh và Lục Nghị đã tập hợp lại từ lúc nào.
Trấn Thiên khua khua cánh tay bánh tét của mình, nói:
- Không cần đâu, chỉ là vết thương ngoài da thôi.
- Cậu muốn máu của mình chảy hết hả? - Lục Nghị nhíu mày, đoạn, quay sang Nguyên Minh - Đưa cho ta con dao.
Nguyên Minh khẽ gật, rút trong thắt lưng ra một thanh chủy thủ, đưa cho
Lục Nghị, còn bản thân thì giữ chặt cánh tay trái của Trấn Thiên.
- Ta không sao mà. - Trấn Thiên cười gượng. - Máu cũng chảy chậm lại rồi.
- Không sao cái gì!? - Nguyên Minh trừng mắt - Tiểu tử nhà ngươi bình
thường gầy yếu, giờ lại bị người ta chém cho một kiếm! Không phải là bị
ức hiếp quá đáng hay sao?
- Nguyên Minh... - Trấn Thiên nhìn thấy sắc mặt của Triệu giáo chủ đen lại thì trong lòng rét run, vội nhắc nhở.
Mặc kệ hai người đồng hành đang nói chuyện với nhau,Lục Nghị từ từ lách
thanh chủy thủ vào trong vết áo rách, nhẹ nhàng rạch rộng ra, khuôn mặt
chợt biến sắc. Trên vai Trấn Thiên, một vết thương sâu hoắm đang rỉ máu, từng vệt máu tươi toả ra biến nó trở thành một con rết nhiều chân đang
quằn quại muốn thoát ra ngoài.
- Sao lại ra nông nỗi này chứ? - Nguyên Minh lẩm bẩm.
- Nguyên Minh, đưa cho ta Thiên Hoàng Phục Mệnh tán. Mau lên! - Lục Nghị cao giọng, ra lệnh, thần sắc ngưng trọng.
Nguyên Minh gật đầu, rút trong ngực áo ra lọ linh dược, đưa cho Lục
Nghị. Nhưng khi Lục Nghị chưa kịp nhận thì Trấn Thiên đã nhanh tay giật
lấy:
- Không được!
- Ngươi lại làm trò gì nữa đây? - Nguyên Minh nhíu mày, quát - Đã điểm
huyệt cầm máu mà máu vẫn túa ra thế kia, chẳng lẽ ngươi muốn mất máu mà
chết?!!
- Khụ khụ - Trấn Thiên hắng giọng - Ta cũng có thuốc cầm máu.
- Hả??? - Nguyên Minh và Lục Nghị đồng thanh kêu lên.
Trấn Thiên gãi gãi đầu:
- Căn bản là do nguyên liệu chế tác thuốc quá đắt... Ta không nỡ sử dụng.
Mày kiếm của Nguyên Minh và Lục Nghị ngày một nhíu chặt, mâu quang loé
lên nơi đáy mắt, thật muốn đánh bốp bốp vào đầu cái tên này.
- Tên tiểu tử nhà ngươi thật là... Haizzz.... - Nguyên Minh chỉ Trấn
Thiên, nộ phát công tâm nhưng lại không làm gì được, thở dài một hơi.
Lục Nghị cười khổ, lảng mắt nhìn sang nơi khác.
Dường như không để ý tới thái độ của Nguyên Minh và Lục Nghị, Trấn Thiên mân mê lọ linh dược trong tay, hai mắt phát sáng, quan sát đến mấy
lượt, trong lòng không khỏi cảm khái: Triệu giáo chủ , ta thật là cảm ơn nhát kiếm của ngài! Ta lao tâm khổ tứ suốt nửa tháng trời mà không thể lấy được nó , vậy mà chỉ cần lão Triệu ngài chém một nhát là ta đã có
báu vật trong tay. Aiza, nếu có thể thì ngài chém thêm nhát nữa để
Nguyên Minh giao nốt cây sáo vàng ra thì càng tốt! Ha ha!
- Đưa đây! - Nguyên Minh nhìn thấy hành động của Trấn Thiên thì lập tức hiểu rõ, liền giật lấy lọ Thiên Hoàng Phục Mệnh tán.
Trấn Thiên nhìn bàn tay khi nãy còn cầm bảo vật giờ đã trống không, nhất thời bối rối, hai tay giơ lên định lấy lại thì bị cánh tay rắn chắc của Lục Nghị giữ chặt lại. Chợt nàng cảm thấy vết thương đau rát trên bả
vai dịu đi, mát lạnh tựa như có một dòng cam lộ chảy qua. Ngẩng lên thì
thấy Nguyên Minh đang chăm chú tra thuốc vào vết thương cho mình, Trấn
Thiên chép miệng, lẩm bẩm:
- Dùng tiết kiệm chút đi đại ca.
- Ngươi nói cái gì?
- Không có gì, ta chỉ muốn nói ngươi tra thuốc cho đầy đủ. - Trấn Thiên nhún vai.
Nghe được câu nói không thật lòng này, Nguyên Minh bỗng cảm thấy buồn
cười vô cùng, hai vai khẽ run . Còn Lục Nghị lại cúi đầu, khoé môi cong
lên, nhìn thế nào cũng cảm thấy vô cùng ngứa mắt . Túm túm lại chỗ áo
rách trên bả vai Trấn Thiên xong, Nguyên Minh liền nhét lọ linh dược vào người, khiến Trấn Thiên tiếc hùi hụi.
Lục Nghị lúc này mới quay qua, hướng ba vị giáo chủ, cao giọng nói:
- Ba vị giáo chủ, chúng tại hạ đến đây không hề có mục đích xấu, tại sao các ngài luôn làm khó chúng tại hạ? Hơn nữa lại còn đả thương vị tiểu
huynh đệ này?
Triệu giáo chủ vuốt râu, nheo mắt nói:
- Các ngươi luôn nói mình không có ý xấu, vậy tại sao lại không thể nói
ra lí do trà trộn vào bản giáo? Nếu không có ý xấu tại sao các ngươi lại không thể đường đường chính chính nói ra người đứng sau mình?
- Chúng tại hạ có nỗi khổ riêng, tuyệt không thể nói! - Lục Nghị ôm quyền đáp.
Lâm giáo chủ hừ lạnh:
- Nỗi khổ riêng? Haha! Rõ ràng là Chúa phi phái các ngươi đến đây thăm dò tình hình của Tứ trấn giang hồ chúng ta!
Hả?? - Trấn Thiên kinh ngạc, hai mắt trợn tròn dán sát vào lông mày - Từ khi nào mà Chúa phi Trương Thụy Quân lại dính vào chuyện này vậy?
- Sao Lâm giáo chủ lại nói như vậy? - Lục Nghị chau mày, hỏi.
Lâm giáo chủ nghiến răng:
- Tiểu tử, ngươi còn dám giảo biện? Lúc nãy, khi giao đấu với ta, ngươi
đã thi triển Vạn Hoa kiếm pháp - Loại kiếm pháp gia truyền của gia tộc
Chúa phi. Lẽ nào ngươi không phải là con cháu của bà ta?
Lục Nghị sững người, nhất thời không thốt nên lời.
Khách sảnh lại trở nên yên tĩnh, không khí vô cùng kì quái.
- Lâm giáo chủ nói vậy sai rồi. - Đột nhiên một âm thanh trong trẻo truyền tới, phá vỡ sự yên tĩnh
Mọi người ngạc nhiên quay sang nhìn thì thấy một thiếu niên gầy yếu bước lên, chính là Trấn Thiên nãy giờ không hề lên tiếng.
Triệu giáo chủ nhìn thấy Trấn Thiên, mỉm cười hỏi:
- Vị tiểu huynh đệ đây không rõ là có ý gì?
Trấn Thiên hắng giọng, chắp hai tay sau lưng, tỏ ra vẻ đạo mạo:
- Đúng như Lâm giáo chủ đã nói, Vạn Hoa kiếm pháp quả thực là kiếm pháp
gia truyền của gia tộc Chúa phi Trương Thụy Quân. Nhưng nếu chỉ dựa vào
kiếm chiêu của Lục Nghị thì có thể nhận ra cậu ấy không hề có liên quan
gì tới gia tộc đó.
- Cậu có thể giải thích rõ hơn được không? - Triệu giáo chủ nhướng mày, hoàn toàn không hiểu ý của Trấn Thiên.
- Theo Triệu giáo chủ thì "Vạn Hoa" có nghĩa là gì? - Trấn Thiên hỏi.
- Là vạn loài hoa. - Triệu giáo chủ đáp.
- Vậy loại kiếm pháp mà Lục Nghị sử dụng có mấy loại hoa? - Tiếp tục vòng vo.
- Một loại hoa, là hoa đào. - Triệu giáo chủ vuốt râu, đáp, chừng như đang suy ngẫm điều gì đó.
Trấn Thiên giơ ngón trỏ, cười:
- Đúng vậy, là hoa đào và chỉ riêng hoa đào mà thôi. Chính vì vậy kiếm pháp mà Lục Nghị sử dụng có tên là Đào Hoa kiếm.
- Đào Hoa kiếm? - Triệu giáo chủ ngạc nhiên.
Không chỉ có Triệu giáo chủ mà ngay cả hai vị giáo chủ còn lại, Nguyên
Minh cùng Lục Nghị cũng kinh ngạc không kém, thầm nghĩ: Đào Hoa kiếm?
Loại kiếm pháp gì mà kì lạ vậy?
Thực chất, Trấn Thiên chỉ đang cố gắng vòng vo để hạ mối hoài nghi trong lòng ba vị giáo chủ, khi ấy có thể năn nỉ để bọn họ mềm lòng mà thả tất cả đi. Ấy vậy mà, ba vị giáo chủ kia không những không bỏ qua mà lại
còn có ý định muốn thỉnh giáo... Haizzz
Trấn Thiên xoa xoa cằm, trong lòng suy tính, đảo mắt một cái rồi chậm rãi nói:
- Nghe nói Đào Hoa kiếm xuất phát từ một môn phái tại phía Bắc Trung
Nguyên, có tên là ... Khụ...Đào Hoa phái. Tuy nhiên nhiều năm về trước
không rõ tại sao mà môn phái này lại vướng phải thảm hoạ diệt môn, toàn
bộ môn đồ đều bị giết. Chỉ có điều bộ kiếm phổ Đào Hoa kiếm vẫn còn tồn
tại, lưu lạc giang hồ và rơi vào tay ông cố nội của Lục Nghị, kể từ đó
đến nay, bộ kiếm phổ này đã trở thành kiếm phổ gia truyền của nhà họ...
Lâm.
- Ồ, thì ra là như vậy. - Triệu giáo chủ nghe xong liền nhướng mày, nhìn Trấn Thiên.
Trấn Thiên thở phào một hơi, nghĩ bụng: Xem ra tài văn chương của mình cũng không tồi.
Giọng nói lạnh lùng của Hà giáo chủ chợt truyền tới:
- Nếu như vậy thì chỉ có thể chứng minh được một điều là không phải Chúa phi sai các ngươi đến đây, chứ không thể chứng minh được các ngươi
không đến đây với mục đích xấu.
Trấn Thiên, Nguyên Minh và Lục Nghị tái mặt, nhất thời cùng lui về phía sau mấy bước.
Trong đầu Triệu giáo chủ chợt loé lên một ý tưởng, ông bước lên phía trước nheo mắt hỏi:
- Chúng ta có thể thương lượng một chút có được không?
Cái gì? Thương lượng? - Trấn Thiên sửng sốt, hai mắt mở trừng - Thương
lượng với Triệu Vân Long ngài ư? Ta sợ mình sẽ bị tổn thọ mất!
Nghĩ đến đây, Trấn Thiên định nói lời từ chối, nhưng lại bị Lục Nghị bên cạnh cướp lời:
- Mong Triệu giáo chủ cứ nói.
Khuôn mặt Trấn Thiên giật giật, co rúm lại như cái bánh bao, trong lòng thầm kêu: Muốn chết hả!?
Triệu giáo chủ thấy Lục Nghị đồng ý, liền chắp hai tay sau lưng chậm rãi nói:
- Ta có một điều kiện, chỉ cần các cậu làm được thì chúng ta sẽ thả các cậu đi.
- Đó là điều kiện gì? - Nguyên Minh tò mò hỏi.
- Các cậu đồng ý chứ? - Triệu giáo chủ nhướng mày.
- Chúng tại hạ đồng ý. - Lục Nghị gật đầu.
- Vậy được. - Triệu giáo chủ mỉm cười rồi xoay mình, hướng về phía nhóm
môn đồ Cổ Trùng giáo, ôm quyền, cao giọng nói - Các vị bằng hữu từ
phương xa đến chắc hẳn đang rất mệt mỏi. Tuy nhiên hiện tại giới giang
hồ Đại Nam có biến, vì vậy Triệu mỗ mong các vị hãy đứng ra tương trợ.
Lời vừa dứt, mọi người trong khách sảnh nhất loạt chú mục về phía nhóm
môn đồ Cổ Trùng giáo. Chỉ thấy một trận kình phong quét qua, bốn thân
ảnh qủy dị lao vụt lên phía trước, vây kín ba người Trấn Thiên, Nguyên
Minh và Lục Nghị. Lúc này bọn họ đã tháo bỏ lớp hoá trang bên ngoài, bộ
dạng khiến cho chúng nhân kinh hoàng thất sắc - Tứ đại quái nhân!!!
- Hãy giao đấu với họ, nếu các cậu có thể chống cự được trong vòng năm
mươi chiêu thì ta sẽ thả các cậu đi. - Triệu giáo chủ nhướng mày, chậm
rãi nhả ra từng từ.