Hậu Duệ Hoàng Gia
Ba vị giáo chủ của ba đại môn phái uy trấn giang hồ, được giới võ lâm
Trung Nguyên nể trọng, hiện đang đứng đối diện với Trấn Thiên, mỗi người một vẻ mặt khác nhau. Triệu giáo chủ Triệu Vân Long vuốt râu mỉm cười,
nửa hoang mang, nửa nể phục; Hà giáo chủ Hà Trác Phi mặt lạnh tanh,
không có biểu hiện gì; Lâm giáo chủ Lâm Viễn lại có vẻ vô cùng giận dữ,
hai mắt đỏ ngầu.
Đối với Trấn Thiên mà nói thì chỉ cần đối mặt với Triệu giáo chủ thôi
cũng là quá mức chịu đựng rồi. Đằng này lại là đối mặt với cả ba vị giáo chủ bụng đầy nước đen, chỉ e nàng sẽ sớm bị Hắc Bạch Vô Thường bắt hồn.
Không khí nhất thời trở nên đặc quánh, đè xuống cơ thể, cơ hồ làm người ta khó thở.
Cuối cùng, Triệu giáo chủ nãy giờ đứng quan sát Trấn Thiên đột nhiên lên tiếng:
- Vị tiểu huynh đệ này không rõ là từ đâu tới, và nhận sự ủy thác của ai?
- Thưa Triệu giáo chủ, tại hạ... - Trấn Thiên nghe thấy hỏi đến mình thì ôm quyền đáp, cố kéo dài câu nói để có cơ hội quan sát sắc mặt của mọi
người.
Ba vị giáo chủ nhướng mày chờ đợi, Nguyên Minh và Lục Nghị lo lắng nhìn
nàng, lông mày nhíu chặt đầy căng thẳng, trán thoáng toả ra sát khí.
- Thưa ba vị giáo chủ, tại hạ... - Trấn Thiên dằn lòng - Tại hạ không thể nói.
Gì chứ!? Nếu ta nói ra mình, Lục Nghị và Nguyên Minh nhận được sự ủy
thác của Hồ phu tử, tới để tra án thì liệu các ngài có tin không? Các
ngài lại chẳng nghĩ ta làm việc cho Triều đình ấy chứ! Còn nữa, chưa cần ba vị giáo chủ các ngài ra tay thì ta cũng bị Lục Nghị xử rồi!
Hà giáo chủ nhướng mày hừ lạnh:
- Thật không thể nói?
Trấn Thiên cả kinh, tim đập như trống dồn, vẫn ôm quyền đáp:
- Thực sự không thể nói.
Hà giáo chủ nghe xong, liền quay sang nhìn Triệu giáo chủ, khẽ cười:
- Thì ra là không thể nói, vậy hẳn là có uẩn khúc riêng rồi.
Hả? Đúng vậy, uẩn khúc, rất uẩn khúc... - Trấn Thiên nhướng mắt nhìn Hà
giáo chủ, thầm nghĩ. Hai chân nàng lúc này đã muốn nhũn ra, mồ hôi mẹ mồ hôi con vã ra như tắm. Nàng đưa mắt nhìn xuống chỗ Nguyên Minh và Lục
Nghị đang mất hết bình tĩnh, đảo mắt ra hiệu: Này, các ngươi đừng có mà
chạy lên đây đấy! Nếu các ngươi tiến lên thì người chết đầu tiên sẽ là
ta, sau đó sẽ đến lượt hai ngươi. Cả ba chúng ta sẽ chết mà không một
lời giải thích!
Lại nói Nguyên Minh và Lục Nghị vốn thông minh tuyệt đỉnh, nhưng không
hiểu sao lúc này lại hiểu sai ý của Trấn Thiên, liền lắc mình một cái,
trong chốc lát đã xuất hiện bên cạnh nàng, hộ ở hai bên.
Mọi người trong khách sảnh sửng sốt, nhất loạt chú mục vào ba người Hoàng, Lý, Trương.
Khuôn mặt Trấn Thiên lập tức co rúm lại thành cái bánh bao, nàng tức giận, nói qua kẽ răng:
- Hai ngươi không yên ổn đứng một chỗ, chạy ra đây làm cái gì?
- Thì bọn ta lên giúp ngươi. - Nguyên Minh đáp, hai mắt sáng lấp lánh.
- Ta kêu các ngươi lên giúp hồi nào?
Lục Nghị tiếp lời:
- Chẳng phải khi nãy ngươi đã ra hiệu hay sao?!
Nguyên Minh thuận theo lời của Lục Nghị, bắt chước ám hiệu của Trấn Thiên khi nãy, đảo mắt phụ hoạ.
Trấn Thiên lúc này bị làm cho hoả cấp công tâm, nàng gắt lên:
- Giúp, giúp cái đầu các ngươi! Hai ngươi chỉ đổ thêm dầu vào lửa thôi!
Quả đúng như điều Trấn Thiên nghi ngại, Lâm giáo chủ tính nóng như lửa tức giận quát:
- Thì ra các ngươi là đồng bọn!!!
Ba người Trấn Thiên, Nguyên Minh và Lục Nghị đứng hình. Đôi lông mày của Trấn Thiên nhíu chặt: Bà nội nó! Các ngươi đã thấy chưa?!
Nguyên Minh đứng bên trái, nhìn thấy sắc mặt Trấn Thiên lúc xanh, lúc đỏ, thì lập tức hiểu rõ, bèn nhe răng cười:
- Tiểu Hoàng, ngươi hãy yên tâm, có Nguyên Minh ta ở đây thì sẽ không có ai có thể chạm đến ngươi dù chỉ là một sợi tóc!
Trấn Thiên ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Nguyên Minh, trong một khoảnh
khắc, ánh mắt hai người gặp nhau. Một nửa khuôn mặt Trấn Thiên giật
giật: Nguyên Minh, ngươi đừng nịnh nọt vuốt mông ngựa ở đây. Cũng đừng
có sử dụng "mỹ nam kế" để mượn tiền ta, mấy chiêu đó không đả động được
đến ta đâu.
Nhưng sao Trấn Thiên cảm thấy lạnh thế nhỉ? Hình như là có luồng sát khí bạo liệt ở đâu đó, mà luồng sát khí này quả nhiên rất quen thuộc...
- Xem ra Lý huynh rất quan tâm đến Trấn Thiên. - Một giọng nói âm trầm vang lên.
Trấn Thiên giật thót, liếc nhìn chàng trai đứng bên phải. Chỉ thấy sắc mặt Lục Nghị tối sầm, đen như... Đít nồi.
Nguyên Minh vẫn tỏ ra vô tội, khoác vai Trấn Thiên, nheo mắt cười:
- Tất nhiên rồi! Phải không Tiểu Hoàng?
Nhà ngươi tính quạt thêm gió hả?
Sát khí ngày một bạo liệt khiến nhiệt độ trong không khí giảm tới mức
thấp nhất, khiến mọi người rét run. Trấn Thiên đưa tay lên lau mồ hôi,
oán hận nghĩ: Mợ nhà nó! Hai ngươi tính cùng với ba lão giáo chủ phúc
hắc kia khảo nghiệm ý chí của ta à!? Không khỏi vượt quá sức chịu đựng
đi!
Triệu giáo chủ và Hà giáo chủ đứng đối diện toát mồ hôi khi nhìn thấy
quang cảnh trước mắt. Chỉ thấy chàng trai đứng bên trái anh tuấn vô song luôn rạng rỡ như vầng thái dương; Chàng trai đứng bên phải thoạt nhìn
thì ôn hoà nho nhã nhưng lại khiến cho cả một khu vực biến thành đêm
đen; Còn vị tiểu huynh đệ bị kẹp ở giữa lại ủ dột như gà mắc mưa (Xin
lỗi Trấn Thiên, ta không có ý nói ngươi giống gà. Khụ khụ... Nhưng hoàn
cảnh hiện tại... Trông ngươi thực rất giống). Hơn nữa, ba người này lại
còn có thể bình tĩnh nói chuyện với nhau, cảm xúc đan xen giữa sự thích
thú, nỗi tức giận và sự sợ hãi. Mỗi người một vẻ, rất rất phức tạp,
dường như không thèm để ý tới sự phẫn nộ của Lâm giáo chủ.
Lâm giáo chủ thấy mình bị bỏ lơ thì mất hết kiên nhẫn, nộ khí bốc cao.
Cây sáo ngọc cầm trên tay, Lâm giáo chủ liền thi triển khinh công qủy dị của Thiên Sơn giáo lao lên. Triệu giáo chủ thấy vậy thì cả kinh vì sự
vọng động của Lâm giáo chủ, buột miệng thốt lên:
- Lâm huynh...!
Nhưng khi chưa dứt lời thì đã thấy Lâm giáo chủ như một bóng ma xuất hiện trước mắt Trấn Thiên.
Trấn Thiên thất kinh, hai mắt trợn tròn, hơi thở dồn dập khiến lồng ngực như muốn nổ tung. Cây sáo ngọc vung tới, Trấn Thiên hoảng hồn, một chút suy tính xẹt qua như tia sét đánh giữa trời quang. Nàng đưa hai tay đẩy Nguyên Minh và Lục Nghị sang hai bên, còn bản thân thì điểm mũi chân
bay lùi về phía sau hơn năm trượng, thân hình phiêu dật, nhẹ nhàng tựa
như hồ điệp mùa xuân.
Lúc này Nguyên Minh và Lục Nghị đã tản ra hai bên, nhìn thấy hoàn cảnh
hiện tại thì lập tức hiểu rõ tâm ý của Trấn Thiên, cùng với nàng lập ra
Tam Giác trận, lập tức vây kín Lâm giáo chủ.
Lâm giáo chủ Lâm Viễn bây giờ mới nhận ra sai lầm của mình, nhưng chỉ e
lúc này hối hận thì đã quá muộn. Ông biết rằng với võ công của bản thân
thì hoàn toàn có thể hạ gục ba tên tiểu tử này, nếu đó là đánh riêng lẻ. Còn bây giờ ba người họ lại lập ra Tam Giác trận, tấn công một cách
thống nhất thì ông tuyệt không thể thắng. Lâm giáo chủ cảm thấy hoang
mang tột độ, chỉ có thể nắm chắc cây sáo ngọc trong tay, chuẩn bị chiến
đấu.
Triệu giáo chủ nhíu mày, ông biết tình trạng của Lâm giáo chủ vô cùng
bất lợi, đặc biệt là nếu đánh với vị tiểu huynh đệ kia. Loại khinh công
mà cậu ta sử dụng vô cùng kì quái, nhưng cũng rất quen thuộc, dường như
đã gặp ở đâu đó, nhưng nhất thời không thể nhớ ra.
Triệu giáo chủ quay sang nhìn Hà giáo chủ, khẽ gật đầu. Hai người bất
đắc dĩ phải xông lên để phá vỡ Tam Giác trận. Kì thực, Triệu giáo chủ
không hề muốn đánh. Trực giác cho ông biết ba thiếu niên này không phải
là người xấu. Đặc biệt là... Ông cảm thấy chàng trai có nụ cười rạng rỡ
như ánh mặt trời kia rất quen thuộc, thậm chí là thân thiết...