Ráng chiều lan dần, gió muộn đưa lại khúc ca nhẹ nhàng, như trách móc
như quyến luyến, như khóc như than, cứ quanh quẩn trong rừng. Lời ca hết sức réo rắt, giữa sơn cốc bỗng xuất hiện một con tuấn mã.
Kị
khách là một bạch y thiếu niên giục ngựa băng băng nhằm hướng tiếng ca
ban nãy, hình như hắn quyết tâm đuổi theo thiếu nữ vừa hát khúc ca ấy.
Nhưng chỉ thấy trời non tịch mịch, sương chiều âm u, thở dài ngâm rằng:
- "Dịch thủy tiêu tiêu tây phong lãnh Tráng sĩ nhất khứ bất phục hoàn
Bính tử đãn bằng tam xích kiếm Thâm tình duy hữu phụ hồng nhan" (Dịch
nghĩa:
- Sông Dịch gió tây thổi vù vù lạnh Tráng sĩ một đi không
trở về Liều thân chỉ bằng ba thước kiếm Thâm tình chỉ phụ một hồng nhan) Ngâm rồi giục ngựa quay đầu, sau lưng không một bóng người, con ngựa
này là một con tuấn mã, phi nuớc đại nhanh như chớp giật, thoáng chốc
thiếu nữ đã cách xa muôn trùng.