Cô Nương Yêu Tạo Chuyện Kì Quái 3
Hắn cười lớn, nhìn nàng
mở to đôi mắt, môi hắn lại cố ý lướt qua cằm của nàng.
"Yêu Hỉ, ngươi
thật không thích ta sao? Kể từ khi ngươi nhìn thấy ta,không phải đã rất yêu thích gương
mặt này của ta hay sao? Bất quá, ngươi hôm nay, đúng
là so với trước kia có tiến bộ nha, đã qua nửa canh giờ, ngươi mới bắt đầu đỏ
mặt."
Vừa bị hắn nói như thế,
khuôn mặt nhỏ nhắn của Yêu Hỉ không khỏi lại nóng ran, đối mặt với việc hắn
tiến tới gần, nàng căn bản giống như là bị một con rắn quấn lấy, và đang mở to
miệng chuẩn bị đem nàng một hớp nuốt vào.
Tức giận! nàng là
thích vẻ ngoài của hắn, ai kêu hắn dáng dấp so nữ nhân còn đẹp hơn, khiến nàng
có xem thế nào cũng không ngán.
Dù dáng dấp của hắn có
tốt hơn nữa, nhưng lý do hắn muốn kết hôn với nàng căn bản thật không hảo tâm
a!
"Nam nhân tà ác
lại có tâm cơ giống như người, khẳng định khắp nơi đều có cừu oán, cho nên mới
muốn bắt một người che trước mặt ngươi, thay ngươi ngăn cản minh đao, ám
tiễn!" Nàng đem bất mãn trong lòng tất cả đều nói ra, tính toán
của hắn một chứ cũng không giữ lại.
Phượng Húc Nhật cũng
không có bởi vì lời nói của nàng mà giật mình, tuấn nhan vẫn như cũ miết lên
khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nói: "Ta sao có thể để cho ngươi ngăn cản
đao, ngăn cản mũi tên đây? Mà nói, chỉ cần ngươi gả cho ta, chẳng phải là tròn
nguyện vọng của ngươi, ngày ngày cũng có thể nhìn thấy gương mặt ta sao? Hơn
nữa. . . . . . Còn có thể tùy thời"Ăn" ta."
"Ngươi ngươi
ngươi. . . . . . Không biết xấu hổ!" Nam nhân này thế nào mà da mặt lại
dày như vậy a! Nàng đem tay nhỏ bé đặt trước ngực hắn, muốn ngăn trở nhiệt
độ của hắn ủi nóng da thịt nàng."Ta hôm nay là tới nói cho
ngươi biết, ngươi đừng bởi vì không làm gì được ta, liền đem bạc bảo kéo xuống
nước. . . . . ."
"Ta cho tới bây
giờ không muốn qua nữ nhân nào ngoại trừ ngươi ra." Phượng Húc Nhật
đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp vành tai trắng noãn của nàng.
Không được, nàng muốn
trấn định, không thể vì nam sắc hấp dẫn mà rối loạn được!
Vì vậy Yêu Hỉ đem hắn
đẩy ra, hận hận nhìn chằm chằm hắn."Đừng tưởng rằng mặt ngươi
vừa xem sẽ lừa gạt người ta chết không đền mạng mà có thể đối với ta muốn
làm gì thì làm! Ta sẽ không trở thành tượng gỗ của ngươi !"
Muốn lợi dụng
nàng? Không có cửa đâu!
Nàng rốt cuộc tìm được
khe hở thoát đi ngực của hắn, hai má hồng hồng giống như bị phơi dưới ánh mặt
trời, lại có chút béo mập như sơ anh nở rộ.
"Ta sẽ không
gả!" Yêu Hỉ tức giận thở phì phì , giống như là Cẩu nhi bị buộc cổ vậy,
chỉ muốn kéo đứt sợi dây đó, để nhanh chóng thoát đi sự dây dưa không rõ của
nam nhân Ma Mỵ này.
Phượng Húc Nhật buông
tay, cũng không cùng nàng tranh chấp, chẳng qua là híp hai tròng mắt, trong mắt
lưu chuyển sóng mắt ôn nhu.
"Sau bảy ngày, ta
liền cưới ngươi vào cửa." Hắn gọn gàng dứt khoát nói, giống như đã nắm giữ
hết thảy trong tay, bộ dáng chẳng những kiên định mà lại có vẻ tình thế
bắt buộc.
Yêu Hỉ phát hiện mình
hôm nay tới căn bản là thất bại, hắn vẫn như cũ khư khư cố chấp, hoàn toàn
không đem lời nói của nàng vào tai.
"Ngươi người này.
. . . . . Thật là nói không được mà!" Nàng tức giận o o nhìn chằm
chằm hắn, gương mặt tựa như con ếch phồng lên hai má."Mặc kệ ngươi, dù sao
ta cũng đã nói qua, không lấy chồng chính là không lấy chồng!"
Nàng tức giận dậm chân,
liền muốn lách qua hắn, tính toán rời đi.
Phượng Húc Nhật mị con
mắt nhìn nàng lướt qua mình bộ dáng muốn đi, không chút nghĩ ngợi liền
bắt được cánh tay của nàng, khuôn mặt để trên vai trái nàng, hai tay tự sau
lưng ôm nàng.
Rất tốt, nàng thật là
hảo tuân lệnh khiến lòng hắn bốc lửa.
"Phượng, Húc, Nhật
——" Cả người Yêu Hỉ giống như bị bạch tuộc cuốn lấy, căn bản không cách
nào nhúc nhích.
"Nói không thông,
không thể làm gì khác hơn là tự thể nghiệm, để chứng minh ta thích ngươi cỡ
nào." Cũng muốn chứng minh, nàng không cách nào có thể chống lại mị lực
của hắn.
Tự thể nghiệm? Hắn đang
nói đùa sao? Yêu Hỉ bị hắn ôm thật chặc, mặc cho nàng có giãy
giụa thế nào, vẫn không thể thoát ra khỏi ngực hắn.
Nàng liều chết đi tới
cạnh cửa, nhưng hắn so với nàng nhanh hơn một bước, đem nàng áp lên trên tường,
thân thể cao lớn tựa như gốc cây đại thụ che đậy nàng.
"Phượng Húc Nhật,
buông ta ra. . . . . ." Yêu Hỉ cắn răng, giọng nói hết sức không vui.
"Yêu Hỉ, ngươi còn
không hiểu ta sao? Chỉ cần là ta nghĩ muốn , không có ai có thể từ trong lòng
bàn tay ta chạy trốn được." Hắn đem mặt của nàng đối diện với
mặt hắn, để cho nàng nhìn thẳng thấy được sự kiên định trong mặt mình.
Nụ cười bên mép của hắn
biến mất, thay vào đó là một tầng hàn băng, không còn vẻ mặt bất cần đời, mà là
vững như băng sơn, lại vừa lãnh vừa cứng cùng nàng nhìn thẳng.
Khí thế lạnh lẽo kia
hoàn toàn ngăn chận phản kháng của Yêu Hỉ, nàng không nhịn được sợ run cả
người, lần đầu tiên nhìn thấy mặt lãnh khốc của hắn.
Nàng vẫn cho là hắn
luôn như gió ấm áp, lại quên mất gió thì vô hình, thỉnh thoảng thổi lên sẽ
khiến nàng sợ hãi.
"Tại. . . . . .
Tại sao. . . . . . Chọn ta?"
Nàng chính là không
hiểu nha! Nàng không có tài cũng không phải quá xinh đẹp gì, đầu cũng không
phải là rất thông minh lanh lợi, càng không phải là danh viện thục nữ, hắn là
cái nam tử cao cao tại thượng, làm sao có thể coi trọng tiểu nữ cô nhi như nàng
đây? Nàng. . . . . . Căn bản không xứng với hắn nha!
"Bởi vì ngươi sẽ
yêu ta, hơn nữa vĩnh viễn sẽ không phản bội ta." Phượng Húc Nhật một cái
liền hiểu được nghi vấn trong lòng nàng.
Kể từ sau khi nhìn thấy
hắn, ánh mắt của nàng vẫn dừng lại trên người của hắn, so với những nữ nhân
khác, ánh mắt của nàng luôn là kiên định mà ngượng ngùng.
Hắn biết, nếu như nàng
có cơ hội, sẽ một hớp đem hắn nuốt vào.
Rất tốt, hắn rốt cuộc
đã tìm được nàng - cô nương mà hắn chân chính muốn.
Từ một khắc bắt đầu,
hắn đã nghĩ cách khiến nàng đối với hắn mê luyến càng sâu, dùng bất cứ thủ đoạn
tồi tệ nào dù là lấy nam sắc câu dẫn nàng, muốn nàng không thể dời khỏi hắn.
Nhưng hắn dù sao cũng
là nam nhân, không cách nào nắm bắt được tâm tư nữ nhân, trong một khắc hắn
tưởng nàng đã mê luyến hắn thì lại không phải, giống như vừa rồi nàng chỉ muốn
mau chóng trốn đi hắn.
Bất quá không quan hệ,
hắn liền yêu vật có tính khiêu chiến như vậy, nhất là nàng, hắn nguyện ý tốn
thời gian để hiểu rõ, bởi vì hắn chính là cảm thấy nàng đáng giá.
"Ngươi. . . . . .
Ngươi không biết xấu hổ, tại sao có thể như vậy xác định ta sẽ yêu ngươi?"
Yêu Hỉ lưng chạm tường, hai tay bị bàn tay của hắn kiềm chế, căn bản không cách
nào né ra.
"Thật ra thì ngươi
đã yêu ta." Phượng Húc Nhật trong tròng mắt ánh lên sự tự tin, giọng
nói cũng hết sức kiên định.
Nàng còn chưa kịp
mở miệng phản bác, môi của hắn liền che lại cánh môi mềm mại, lấy đầu
lưỡi cạy ra môi anh đào mềm mại của nàng.
Lưỡi trơn trợt
nhanh chóng trợt vào trong miệng đỏ của nàng, hai
người nước miếng trong miệng trong nháy mắt hỗn hợp, hắn còn có thể
ngửi được trên người nàng hương hoa lài nhàn nhạt.
Nàng lập tức phản
kháng, nhưng là hai tay nàng bị kiềm chế, chỉ có thể uốn éo người,
nửa người dưới cùng hắn dán chặt, ngược lại có vẻ càng thêm mập mờ.
Lưỡi của nàng muốn ngăn
cản đầu lưỡi của hắn xâm nhập, không ngừng muốn đem lưỡi của hắn đẩy ra, nhưng
hắn vẫn rất có kỷ xảo trêu chọc phấn lưỡi của nàng, giống như cùng đầu
lưỡi của nàng chơi đùa.
Yêu Hỉ vừa tức vừa vội,
nam nhân này so nàng trong tưởng tượng còn dây dưa hơn người, rõ ràng đã
bị nàng cự tuyệt, hắn vẫn còn ý đồ muốn ở trên người nàng tìm thứ hắn thích.
Mà thân thể của nàng
giống như là bị hắn nhìn thấu vậy, mỗi lần hắn vuốt ve đều có thể ngăn lại phản
kháng của nàng, kế tiếp liền giữ chặt thắt lưng nàng, vạt áo trước của nàng
liền thuận thế mở rộng.
"Phượng Húc Nhật.
. . . . ." Yêu Hỉ tránh thoát hắn dây dưa đầu lưỡi, rốt cuộc tìm được khe
hở nhẹ kêu.
Nàng cảm giác
ngực mình một hồi lạnh, mà nàng lại cảm thấy mình càng ngày càng
nóng, giống như là một khỏa bị một ngọn lừa thiêu đốt, cơ hồ biến thành tiểu
hỏa cầu.
Trong mắt Phượng Húc
Nhật xuất hiện chuyển dời ý định, bởi vì hôn qua đôi môi điềm mỹ của nàng, cũng
hưởng qua nước miếng trong miệng nàng , khiến cho cơ thể hắn
thấy nhiệt năng.
Thoải mái liếm liếm môi
mình, hắn vô cùng hài lòng cười.
Tiếp, bàn tay của hắn
tìm đến trước ngực của nàng, hai tay xoạt kéo ra váy.
Dưới lớp vải màu hồng
phấn trước ngực nàng kia chính là xuân quang, lại ôm sát vào nàng, càng nổi bật
lên da thịt trắng noãn của nàng giống như tuyết đầu
mùa.
"Ngươi thật
đẹp." Phượng Húc Nhật nhẹ giọng khen ngợi, tựa như lấy được một
khối bạch ngọc hiếm quý, bàn tay nhẹ che ở trước ngực của nàng.
"Buông ta ra. . .
. . ." Thân thể Yêu Hỉ không ngừng giãy dụa, muốn rời khỏi người hắn, bất
đắc dĩ khí lực của nàng đã dùng hết, căn bản không cách nào đẩy hắn ra.
Hắn chẳng những không
để cho nàng có không gian thoát đi, bàn tay còn nhẹ nâng lên ngực
trái nàng, kia xúc cảm mềm mại giống như bánh bao trắng
noãn mềm nhũn có co dãn, để cho hắn yêu thích không buông tay.
"Ngươi thật là
thơm." Chiếc mũi cao thẳng của hắn phớt qua gương mặt nàng, làm thân thể
nàng khẽ run lên."Ta muốn ngửi, những địa phương khác trên người
ngươi có phải hay không cũng thơm như vậy." Hắn híp con mắt nói, thanh âm
mang theo tà mị.
Một tay Phượng Húc Nhật
rời đi trước ngực nàng, tháo đai lưng, đem hai tay nàng không ngừng
giãy dụa trói lại.
"Ngươi làm cái
gì?" Yêu Hỉ vội vàng hô to, không muốn làm cho mình mất đi tự do."Mau
buông ta ra!"
Phượng Húc Nhật từ
trước đến giờ là một nam nhân tùy ý làm bậy, cơ hồ không bị người khống
chế, cho nên hắn làm sao có thể dễ dàng như thế bỏ qua cho nàng?
"Ta cái gì cũng có
thể buông tay, duy chỉ có mình ngươi." Hắn đem hai tay không
ngoan của nàng buộc chặt ra sau, con ngươi liền cùng nàng chống
lại.
Nàng xem thấy trong
tròng mắt hắn có sự nghiêm túc trước nay chưa có, không
khỏi làm nàng run lên.
Tiếp, nàng chỉ cảm thấy
trước mắt thoáng một cái, hắn đem thân thể của nàng ôm vào trong lòng, lửa nóng
bàn tay lặng lẽ leo lên vật liệu may mặc đơn bạc của nàng.
Xuyên thấu qua áo mỏng,
hắn ấm áp ủi nóng da thịt của nàng, nhắn nhủ nhiệt tình của hắn.
Hắn biết, dục vọng bên
trong thân thể của hắn sắp sửa bùng nổ.
Bên tai Yêu Hỉ
truyền đến thanh âm hô hấp của hắn, ấm áp lại mang theo mùi vị chỉ thuộc riêng
hắn, phun ở trên gương mặt của nàng.
Bàn tay của hắn
leo lên hông của nàng, nàng cảm giác thân thể một hồi tê dại, khi hắn rút đi áo
ngoài của nàng, chỉ còn dư lớp áo lót đơn bạc, bàn tay trực tiếp
hơn dán ủi ở trên da thịt mềm mại của nàng, nàng không nhịn
được sợ run cả người, toàn thân đáng thương run lên, sợ nam
nhân trước mắt này sẽ một hớp đem nàng nuốt vào.
Nhưng là động tác của
Phượng Húc Nhật lại vô cùng ôn nhu, hắn đem nàng đè ở trên tường, đầu ngón tay
đi tới áo lót, đè ép mềm mại trước ngực nàng.
Trung tâm đôi gò bổng
mềm mại là viên rất tròn, hắn dùng ngón cái kìm kẹp lấy bội lôi nhạy cảm, một
đạo cảm giác tê dại nhanh chóng chạy khắp tứ chi của nàng.
Chưa từng có nam nhân có
thể đến gần nàng như thế, hơn nữa còn như thế mập mờ cùng nàng thân mật
dây dưa, để cho bụng dưới của nàng bắt đầu nổi lên
dòng nhiệt lưu không biết tên.