Cô Nương Yêu Tạo Chuyện Kì Quái 3
Có câu có thực mới vực
được đạo, muốn làm gì cũng phải lấp đầy cái bụng mới có tinh thần hoạt động
được.
Cho nên trong Trân Châu
thành ai ai cũng biết, tục hương lâu Nhị chưởng quỹ Yêu Hỉ từ trước đến giờ
thích xem các thiếu niên tuấn mỹ, càng tuấn, càng trẻ tuổi , càng có thể giành
được ưu ái của nàng.
Nàng không ngại ngoại
nhân lấy ánh mắt gì nhìn nàng, dù sao ở trong thành Trân Châu, nàng
cũng chưa bao giờ được đánh giá tốt hơn.
Nơi nào có thiếu niên
tuấn mỹ, nàng liền xuất hiện ở nơi đó, chẳng qua là, càng cực phẩm, càng khó có
thể nhìn thấy được.
Bất quá, gần đây phiền
não này của nàng tựa hồ bị ông trời già nghe, mấy tháng trước, Trân Châu thành
mở ra một họa quán tên là"Hội sanh lâu" .
Mở họa quán dĩ nhiên
không có gì kì lạ. Khiến cho nàng chú ý chính là, Hội sanh lâu mỗi tháng đều ra
một quyển chủ yếu là bức họa của các nam tử gọi là [ nam hội ].
Họa sĩ là một cô nương,
vẽ vô cùng tinh xảo, bút lông vung lên liền có thể đem nhân vật trên
giấy miêu tả trông rất sống động, càng am hiểu hơn với việc sử dụng
màu vẽ làm nổi bật những nét chính, làm cho ta phảng phất như tùy thời có thể
thấy được người trong tranh đang ở ngay trước mặt.
Khi Yêu Hỉ nghe được
[nam hội] phát hành, liền muốn mình phải là người đến đầu tiên, mua bản gốc thứ
nhất.
Từ ngày mua về, nàng
cảm thấy như mình được xem người thật, từ đó [nam hội] chính là lương
thực của nàng. Cho dù lương thực "thực tế" này chưa đủ thỏa mãn
khát vọng của nàng, nhưng là xuất hiện [nam hội] làm cho
nàng có thể trông mơ giải khát, cũng coi là thành toàn nguyện vọng của nàng.
Về sau, trước mấy ngày
[nam hội] được bán ra, Yêu Hỉ một đầu nhỏ nhắn bước đi như bay luôn luôn sáng
sớm xoa tay, đi vào hội sanh lâu.
Rốt cục đợi đến [nam
hội] sơ thảo rồi! Nàng đã phải đợi một tháng đây!
Vừa đến hội sanh lâu,
nàng tựa như đi tới phòng bếp nhà mình, cùng chưởng quỹ chào hỏi,
liền chạy thẳng tới một tòa Thiên viện phía sau .
Trong Thiên viện có đủ
loại Lục Trúc, gió mát thổi qua, lá trúc sào sạt, trừ những âm thanh đó ra thì
tất cả đều thật yên tĩnh.
"Hội Ảnh, "
nàng chạy nhanh đi tới bên ngoài một phòng trúc, hét gọi chủ nhân của nơi
này."Ta tới rồi!"
Tiếng kêu vừa rơi
xuống, không tới chốc lát, một cô nương dáng người mảnh khảnh đi tới, trên tay
cầm một quyển sách.
"Ngươi chẳng lẽ không
thể nhịn được một chút, đợi đến [nam hội] mở bán sao?" Công Tôn Hội Ảnh có
ngũ quan tỉ mỉ, đối với nàng cau mũi thon nói.
"Có cái gì khác
biệt?" Yêu Hỉ toe toét, cười rộ lên khiến đôi mắt tròn híp lại thành trăng
rằm, vậy mà ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bản vẽ gốc trên tay Công Tôn
Hội Ảnh."Chúng ta không phải đã nói tốt, ta thấy lấy trước mới thích
sao?"
Hơn nữa, mỗi một bản
thảo [nam hội] gốc bọn ta phải bỏ ra một số tiền thật lớn mới mua được,
sớm muộn đều là của nàng, cho nên nhất định phải là người đầu tiên được xem a!
Ai nha! Chỉ là thấy bức
họa trên trang bìa, nàng liền không nhịn được nuốt nuốt nước miếng.
Công Tôn Hội Ảnh này
thật là có tài năng, chẳng những am hiểu về vẽ tranh trên giấy, còn lấy thuộc
da làm thành trang bìa, ở trên màu sắc thoải mái.
"Nhìn ngươi kìa,
thật là gấp." Công Tôn Hội Ảnh cũng không muốn phá hư khẩu vị của nàng,
đem tập tranh gốc giao cho nàng.
"Ta xem một
chút." Yêu Hỉ mở ra bản thảo bảo bối hoàn mỹ lại chỉnh tề kia, cặp mắt
trong nháy mắt tỏa sáng.
"Tháng này vừa lấy
mỹ thiếu niên nào làm mẫu vậy?"
Nàng thật mong đợi a!
Công Tôn Hội Ảnh chẳng
những có thể vẽ ra các đủ các bức họa vô cùng sống động, như thật trước mắt
vậy, cho nên, mỗi tháng nhân vật chính luôn thay đổi, nhưng là quả thật
có người này tồn tại, có thể nói giải trí tính đủ, tính chân thật lại mười
phần.
Công Tôn Hội Ảnh dẫn
nàng đi vào phòng trúc, hương thơm mát của trúc cũng theo đó mà kéo tới.
Nàng châm
trà cho mình cùng Yêu Hỉ, chậm rãi trả lời câu hỏi của Yêu Hỉ.
"Phượng Húc
Nhật."
"A?" Yêu Hỉ
ngồi ở trên ghế trúc, ánh mắt cơ hồ không có rời đi tập tranh trên
tay ."Phượng Húc Nhật?" là công tử nhà nào a?
Nàng xem tỉ mỉ, phát
hiện mỗi một tờ bức họa của người này cũng phượng mâu sắc bén, môi mỏng cười
nhạt, nhưng lại không thấy nụ cười trong mắt của hắn.
Tài nghệ của Công Tôn
Họa Anhe có thể nói là đã rèn luyện đến mức cao nhất, chỉ cần nhìn một cái, là
có thể chính xác nắm giữ tướng mạo cùng thần khí của đối phương.
"Đại thiếu gia của
Phượng phủ." Công Tôn Hội Ảnh đem chén trà đặt ở trước mặt nàng."Luôn
luôn ở bên ngoài buôn bán."
"Vậy sao ngươi
thấy được hắn?" Yêu Hỉ ngạc nhiên hỏi, tay nhỏ bé không nhịn được lướt qua
bức họa trên bìa.
A! Nàng đã xem nhiều
thiếu lang tuấn mỹ như vậy, nhưng vẫn là thấy nam nhân này thuận mắt nhất, hấp
dẫn ánh mắt của nàng!
"Trước đây không
lâu trong thành vô tình gặp được." Công Tôn Hội Ảnh uống một ngụm trà.
Nàng có con mắt vô cùng bản lãnh, chỉ cần đã gặp mặt liền có thể đem dung mạo
của đối phương ghi tạc trong đầu."Hắn gần đây trở về thành."
"Khó trách nha khó
trách!" Yêu hỉ lật nhìn những bức họa kia, khuôn mặt vui vẻ cười."Ta
còn nghĩ , công tử đẹp như vậy, cao cường như vậy, thế nào lại thoát
khỏi đôi mắt của ta đây?" Ánh mắt của nàng hoàn toàn không có cách nào dời
đi khuôn mặt của nam nhân trong bức họa.
Công Tôn Hội Ảnh bất
đắc dĩ liếc nàng một cái. Tuy nói có người yêu thích ủng hộ những bức họa như
vậy của mình thật là thích, nhưng là, Yêu Hỉ cũng không phải là thưởng thức
cách vẽ của nàng, mà là hướng về phía "Nam
tướng" do nàng vẽ ra .
Về sau nàng mới biết,
Yêu Hỉ trời sanh liền yêu nam sắc, càng tuấn, càng mỹ, càng xinh đẹp , nàng
càng trở nên điên cuồng.
"Ngươi thật có
phúc." Nhìn Yêu Hỉ thật sự mê bức tranh của nàng, nàng liền tốt tâm cho
biết một chút tin tức, "Nghe nói phượng Húc Nhật về sau cũng định cư tại
Trân Châu thành."
"Phải không?"
Yêu hỉ vừa nghe, quả nhiên ánh mắt sáng lên."Vậy ta về sau chỉ cần đi phố
nhiều hơn một chút, là có thể thường gặp được hắn?"
"Hơn nữa, hắn chưa
lấy vợ." Công Tôn Hội Ảnh bồi thêm một câu.
Nghe vậy, cái miệng nhỏ
nhắn của Yêu Hỉ mở to như có thể nhét vừa một quả trứng gà. Trong mắt thoáng
qua tràn đầy hứng thú quang mang."Không có lấy vợ a? Nam nhân cao
cường như vậy. Lại vẫn độc thân? Chẳng lẽ hắn yêu không phải là cô gái. . . . .
."
"Ngươi thật hay
đoán mò." Công Tôn Hội Ảnh bất đắc dĩ thở dài.
Không biết có phải hay
không là bởi vì tục hương lâu là nữ nhân làm ăn, chỉ cần mỹ nam tử vào giọi vào
trong mắt nàng, nàng nếu không phải nghĩ tới đối phương nhất định thích hợp ở
trong lầu làm nam quan, thì là có tay áo chi phích.
Yêu hỉ cười ngây ngô
một lát, đem bảo bối cầm trong tay cất kĩ."Khó được xuất hiện cực phẩm,
nhất định phải tận mắt trông thấy, mới không uổng cuộc sống a."
Công Tôn Hội Ảnh nghe
chẳng qua là liếc nhìn nàng một cái, yên lặng uống trà, không bày tỏ ý kiến gì.
Yêu Hỉ mị mị cười hướng
nàng tạm biệt, cước bộ vui vẻ uyển chuyển dời đi.
Từ hôm nay trở đi, nàng
liền muốn bắt đầu vội vàng hỏi thăm tướng mạo thật của Phượng đại công tử a!
************
Trân Châu thành giống
như mọi ngày, ở trong mắt Phượng Húc Nhật vẫn không có bao nhiêu biến
hóa.
Phượng Húc Nhật một
thân quần áo trắng, đi lại trong chợ náo nhiệt, trên tay lắc lắc cây quạt.
Hắn có ngũ quan xinh
đẹp tuấn tú, mày kiếm đen, mắt phượng như sao, hợp với lông mi cong dài, dưới
chiếc mũi thẳng cao là đôi môi mỏng đẹp mắt, dáng cao thẳng.
Bởi vì dáng ngoài của
hắn xuất sắc, các cô gái thấy hắn đi qua đều không nhịn được mà nhìn theo.
Hắn cũng không keo kiệt
mà tặng các nàng nụ cười đẹp mắt mê người, mắt phượng cười lên nửa hí, tạo
ra sóng mắt mê người , chọc cho các cô gái xấu hổ đỏ mặt, che mặt mà
chạy.
Nhưng cuộc sống bây giờ
thật không thú vị.
Chẳng lẽ ở Trân Châu thành
chỉ có thể trải qua cuộc sống như vậy thôi sao? Không thể có một chút kích
thích, hoặc chuyện tình gì khiến cho toàn thân hắn nhiệt huyết sôi trào
sao?
Phượng Húc Nhật
bất đắc dĩ thở dài một cái, xem ra hôm nay ở trên đường không
có chuyện gì mới mẻ, hắn không thể làm gì khác hơn là sớm trở về phủ
một chút.
"Ác tặc, ngươi
muốn chạy chỗ nào!" Một đạo thanh âm trong trẻo từ phía trước truyền đến,
đồng thời cũng làm cho người đi đường dần dần hướng hai bên tách ra.
Phượng Húc Nhật như cũ
lão thần khắp nơi, liền đứng ở giữa đường, khóe môi hơi nhấc lên, tròng mắt đen
trong nháy mắt tỏa sáng, giống như là tìm được niềm vui thú mới.
Trong chốc lát, một đạo
thân ảnh hướng trước mặt hắn chạy tới, hắn không chút nghĩ ngợi liền cầm lên
cây quạt, nắm chặt cán quạt, chờ đối phương vọt lên, hắn liền đem cây quạt trực
tiếp gõ tới trên người đối diện, thời gian đắn đo đạt được
không kém chút nào.
Mặt nam tử bị cây quạt
đánh trúng, lập tức gào khóc lên tiếng, lúc này, một con giầy thêu từ đằng sau
hung hăng đánh tới cái ót nam tử này, quyển sách đang bị túm chặt
trong tay nam tử trong nháy mắt hướng giữa không trung ném đi.
Một quyển sách bay tới,
đồng thời một chiếc giày thêu cũng hướng Phượng Húc Nhật mà bay, vì vậy hắn
thuận tay tiếp được cả hai.
"Ngay cả đồ của
cô nãi nãi mà ngươi cũng dám giành, thật là chán sống rồi!" Yêu Hỉ
thở hồng hộc đuổi theo sát phía sau nam tử.
Nàng hôm nay gặp xui
sao? Mới từ Hội Sanh lâu đi ra không bao lâu liền gặp gỡ cướp bóc, hơn nữa cái
gì không giành, lại cướp đi [nam hội] quý báu nhất của nàng.
Muốn chết!Vì đuổi theo
khiến mái tóc nàng lộn xộn, cái miệng nhỏ nhắn hơi bĩu ra, trên chân
phải còn thiếu một chiếc giày, bộ dáng hết sức chật vật.
Bởi vì phượng Húc Nhật
một cước giẫm mạnh trên lưng tên cướp khiến hắn không ngừng gào khóc, giống như
là bị người ta dẫm ở Ô Quy, cả người không ngừng giãy dụa.
Phượng Húc Nhật
nhìn khuôn mặt thanh tú kia của nàng, thấy nàng má đào ửng đỏ,
mắt to đầy sức sống với bộ dáng sinh khí không chút giả dối, làm cho khóe môi
hắn càng nâng lên.
Chưa bao giờ có một cô
nương ở trước mặt hắn có thể tự nhiên như thế.
Yêu hỉ xách theo làn
váy, nhanh chóng đi tới.
"Cô nương, hài của
ngươi." Hắn đem giày thêu trả lại cho nàng.
"Cám ơn."
Nàng ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, sau khi nhận lấy giày thêu, cũng
không có lập tức mặc vào, mà là cầm giày thêu dùng sức mãnh liệt gõ vào
đầu tên cướp."Ngươi ghê tởm, ngay cả ta mà ngươi cũng dám cướp, ngươi thấy
sống đủ rồi hả?"
Phượng Húc Nhật nhíu mày.
Không nghĩ tới tay nàng sức lực không nhỏ, cũng không để ý ánh mắt của mọi
người, trước mặt mọi người dạy dỗ tên tiểu tặc này .